(1)
Lan Tri đã có trí nhớ tuyệt với từ khi còn nhỏ, vì vậy anh luôn nhớ rõ ngày đầu tiên anh gặp Dương Anh.
Đó là một mùa xuân, năm anh mười ba tuổi, hoa anh đào nở rộ quanh những góc tường của trại trẻ mồ côi.
Anh đã ở đấy được hai năm từ khi cha mẹ đột ngột qua đời. Cuộc sống ở đây vừa tốt lại vừa không. Tốt ở chỗ điều kiện vật chất rất khá, căn tin nấu nướng không tồi, ký túc xá cũng sạch đẹp, những ngày lễ Tết còn được tặng thêm lì xì tiêu vặt và nhiều quần áo mới.
Không tốt là vì, hai tháng trước viện trưởng cùng giáo viên phụ trách đã đến gặp anh nói chuyện.
Lan Tri ngoan ngoãn nghe viện trường trình bày. Viện trưởng sợ anh còn nhỏ sẽ dễ tổn thương, nên nói bóng nói gió rất nhiều.
Điều này làm cho anh phải mất rất nhiều thời gian chờ đợi lắng nghe để biết được nội dung chính. Rất đơn giản, đó chính là vì ngân sách của trại trẻ mồ côi không đủ chi trả cho anh học cấp ba khi anh tròn mười sáu tuổi, nên họ hy vọng anh có thể nộp đơn vào một trường trung cấp nghề hay kỹ thuật nào đó như những trẻ mồ côi khác. Những trường nghề này đều hợp tác với trại trẻ mồ côi, vừa có thể giảm học phí, mà anh còn có thể thực tập ở tuổi mười sáu, làm những công việc lao động phổ thông kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Lan Tri cảm thấy trái tim anh như một ngọn nến vừa bị người ta thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tien-che/2740100/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.