Cứ như vậy thời gian trôi qua nhanh chóng, đã gần đến ngày nghỉ tết âm lịch. Mọi người cũng dần về quê hết, lớp phụ đạo của Hàn Kính cũng nghỉ rồi.
Hàn Kính cũng phải rời thành phố A về quê mừng năm mới. Tuy hắn cũng không phải là một đứa con ngoan, nhưng Tết vẫn phải về nhà đoàn viên, đã là luật bất thành văn.
Trước khi đi hắn ghé chỗ Quách Kiệt một chuyến. Quách Kiệt từng nhờ Hàn Kính năm mới đem quà cáp về quê hộ.
Quách Kiệt đưa cho hắn một xấp tiền cùng mấy gói cao thuốc bổ: "Cha tao đi đứng không tốt, tuổi cũng cao rồi, ra ngân hàng rút tiền bất tiện. Cục Gạch nhờ mày đem tiền mặt về nhà cho ông ấy, tiện có thể mua hộ tao luôn chút quà mứt cho ổng được không?"
Hàn Kính đem tiền và thuốc cất kỹ, vừa nhìn nhìn tờ địa chỉ nhà Quách Kiệt đưa vừa nói: "Mấy chuyện nhỏ nhặt này anh cứ yên tâm."
Lúc hắn lên tàu hỏa rời thành phố, Lan Tri đi theo tiễn hắn về.
Hàn Kính biết Lan Tri vẫn mang công ơn dưỡng thành của Dương Anh, nên Tết nhất định sẽ qua nhà bà. Lòng hắn lại lo lắng không thôi.
"Coi chừng tên Chu Thành kia đấy! Với cả không có tôi anh cũng đừng uống rượu."
Lan Tri gật đầu, tỏ vẽ sẽ chú ý.
Hàn Kính dùng sức ôm chặt lấy Lan Tri, anh cũng luồn tay sau lưng ôm chặt lấy hắn. Nhà ga mùa cận Tết người người tấp nập náo nhiệt và ồn ào, nhưng giờ phút này đây, Hàn Kính cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tien-che/2740084/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.