Hàn Kính đang tinh trùng xộc não thì điện thoại của hắn vui vẻ mà đổ chuông.
Dĩ nhiên là hắn mặc kệ. Lúc nãy hắn cũng quăng bừa điện thoại ở đâu chẳng nhớ, giờ trong tay lại đang ôm ấp người đẹp, trời có sập cũng không bắt hắn đứng dậy đi tìm điện thoại nổi. Nhưng mà người gọi điện cho hắn cũng thật là kiên trì, gọi một lần không được thì thêm lần hai, lần ba... cứ thế tiếng chuông điện thoại đổ liên tục ầm ĩ trong nhà.
Lan Tri lại không chịu được phiền nhiễu, thò tay đẩy Hàn Kính ra.
"Cậu nghe máy đi. Chắc có việc gì quan trọng đó."
Hàn Kính thấy anh khó chịu, đành không cam lòng mà tụt xuống bàn, bụng mắng chửi tên nào dám gọi điện ngay "giờ hoàng đạo" không thôi.
Hàn Kính tìm được điện thoại đang lông lốc trong góc phòng. Hắn toan dập máy luôn cho nhanh nhưng nhác thấy người gọi là Quách Kiệt, hắn bèn phải bấm nghe.
Hàn Kính với Quách Kiệt là đồng hương. Lúc ở trong trại giáo dục lao động Quách kiệt cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, gần đây cũng rất tận tình giúp đỡ hắn, còn ném cho hắn một cục tiền. Hàn Kính đần độn cách mấy cũng hiểu là Quách Kiệt muốn làm thân với hắn.
"Alo Cục Gạch." Quách Kiệt ở đầu dây bên kia đã bắt đầu nói. "Hôm qua mày nhờ tao tra địa chỉ gửi hàng gì đấy giờ có kết quả rồi này, bọn đàn em vừa báo......."
Hàn Kính liếc nhìn Lan Tri qua khóe mắt. Anh đang nằm ngửa trên bàn làm việc, hai má đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tien-che/2740080/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.