Chương trước
Chương sau
Edit: Emily

Beta: Sub

Hàn Kính vừa tới thành phố A làm việc, còn chưa đứng vững chân, đã tìm được một công việc béo bở nhờ sự đề cử của đồng hương.

Người quản lý trước của tòa nhà 30 tầng tổng hợp dạy học và làm việc nằm trong khuôn viên trường đại học Z nổi tiếng nhất thuộc thành phố A có việc gấp, nhận được tiền lương liền đi, không nói không rằng, đã ngồi xe lửa về quê rồi.

“Có thể trực ca đêm không?” Người phỏng vấn là người ở thị trấn bên cạnh quê của Hàn Kính, coi như là một nửa cùng quê, lúc thấy Hàn Kính còn thật khách khí.

“Có thể!”

“Có bằng tốt nghiệp trung học không?”

“Có!”

“Một tháng một ngàn tư, bao ở, ngày lễ tết không được vô cớ xin nghỉ, cậu thấy sao?”

“Làm!” Hàn Kính dứt khoát trả lời.

Vừa có tiền, vừa có chỗ ở, sao lại không làm? Huống hồ chỉ là trông coi tòa nhà, tắt mở công tắc điện, lại không cần phải mỗi ngày ở công trường làm chết lên chết xuống, đối với người có quá khứ như Hàn Kính, đã là quá tốt.

“Đi bệnh viện Y làm kiểm tra sức khỏe,” người kia đưa giấy tờ cho hắn, “Kiểm tra xong thì qua tòa nhà đi làm được rồi”

Hàn Kính sửng sốt không có nhận.

“Có vấn đề gì sao?” Người kia nhíu mày.

“Vậy là đi làm được rồi hả?” Hàn Kính không thể tin hỏi: “Anh...không hỏi tôi những việc khác sao?”

Đối phương nở nụ cười: “Trông coi tòa nhà cũng không phải việc cần có trình độ, tôi còn hỏi cậu cái gì? Chẳng lẽ hỏi cậu một cộng một bằng mấy sao?”

Hàn Kính ngượng ngùng cười cười.

Một cộng một bằng hai. Hắn rất nghiêm túc ở trong lòng mà trả lời.

Bất quá hắn không có nói ra, đưa tay nhận lấy giấy tờ trong tay đối phương, xoay người chạy đi.

Hàn Kính tốt nghiệp trung học xong thì ở trong trại cải tạo một năm.

Nguyên nhân là do cố ý gây thương tích.

Cái này là ở bên ngoài nói vậy. Còn trên thực tế là do hắn cưỡng gian một người sinh viên nam đồng tính luyến ái nghỉ hè về quê dạy học.

Bất quá Hàn Kính không đồng ý cách nói trên thực tế này cho lắm.

Hắn cho rằng là người sinh viên nam kia cố ý tiếp cận hắn, cố ý dụ dỗ hắn, muốn tìm cơ hội làm hắn. Kết qua không chú ý bị Hàn Kính đảo khách thành chủ, đặt sinh viên đó ở dưới thân hung hăng làm mấy lần đến kêu cha gọi mẹ.

Sinh viên là con cưng, không nhịn được chuyện này, liền ôm mông chảy máu chạy đi đồn công an, trả đũa tố cáo hắn.

Tình huống chảy máu mông của sinh viên thật sự là rất thê thảm, mà địa vị của cha đối phương lại càng khó lường, là Lý cục trưởng cục công an ở hai bên trái phải thành phố, muốn đem Hàn Kính đưa vào trại cải tạo ở mấy năm chỉ là chuyện đơn giản.

Ra máu khi bị trĩ so với máu của mông sinh viên đó khi bị làm còn nhiều hơn, sao lại không nói trĩ cố ý đả thương người đi?

Hàn Kính đối với chuyện này rất là căm giận, bất bình.

Cũng may là đối phương đuối lý, thủ hạ lưu tình. Tới khi Hàn Kính ở trong trại cải tạo lăn qua lăn lại, ăn uống trong một năm, quen một đống bạn bè lung tung, cũng bị thả ra.

Không được đi học, ở quê cũng không ở được nữa.

Hàn Kính không muốn ăn bám ba mẹ, vì vậy cầm hành lý đi tới thành phố A. Không ngờ ông trời đối xử với hắn không tệ, vừa tới được nửa ngày, đã tìm được một công việc quản lý tòa nhà trường đại học đầy béo bở.

Hàn Kính đi làm.

Tầng một tới tầng ba của tòa nhà là phòng học, tầng bốn trở lên là của các khoa khác nhau, dùng làm phòng làm việc của giảng viên trong khoa và phòng hành chính.

Công việc của Hàn Kính là mỗi buổi sáng đúng bảy giờ mở cửa cuốn, buổi tối mười giờ rưỡi đưa tất cả những sinh viên đang khắc khổ học tập trong phòng học về ký túc xá nghỉ ngơi, sau đó kiểm tra cửa nẻo, khóa cửa, đi ngủ.

Tuy rằng công việc ban ngày rất vụn vặt nhưng cũng không phiền phức, chỉ là đi nhặt bao, đăng ký danh sách khách tới thăm, báo với khoa liên quan khi nhận được tin báo cần sửa chữa mà thôi.

Phòng trực ở tầng dưới cùng tòa nhà được chia thành hai phòng, phòng trong là cho Hàn Kính ở, có một cái giường một người, một cái bàn, một cái ghế.

Trên bàn đặt một bộ máy vi tính cũ nát, đầu giường có một ngọn đèn lóe sáng ngời, tiền điện, nước, mạng internet, một đồng cũng không cần tốn.

Căn tin trường học còn nhận được hỗ trợ của chính phủ, cơm nước đều so với bên ngoài rẻ hơn nhiều, chi tiêu cũng tiết kiệm rất nhiều.

Do vậy tuy thời gian làm việc mỗi ngày có dài, cũng không xin nghỉ phép được, Hàn Kính cũng đã thấy đủ rồi. Dù gì ở thành phố A hắn cũng không có người bạn nào, trong khoảng thời gian này cũng không muốn về quê.

Điều duy nhất không thực sự làm người ta hài lòng là sinh hoạt như vậy rất là nhàm chán.

Vì vậy, vào buổi tối, khi không có nhiều khách tới thăm, hắn còn có thể làm bộ đang kiểm tra tòa nhà những thứ cần sửa chữa, nấp ở bên ngoài phòng học nghe một chút các giáo sư dạy các lớp có môn tự chọn cho sinh viên.

Có lớp về nghệ thuật triết học, có lớp nghiên cứu tôn giáo, bất quá Hàn Kính càng đối lớp khoa học tự nhiên có hứng thú hơn—tuy rằng hắn nghe không hiểu nhiều.

Kỳ thực Hàn Kính cũng coi như thông minh, lúc tốt nghiệp trung học còn tham gia thi đại học, dự định đậu một trường đại học bằng cố gắng của mình.

Bất quá kết quả thi đại học còn chưa nhận được, hắn đã bị đưa vào trại cải tạo rồi.

Hắn không biết điểm thi đại học của mình là bao nhiêu, cũng không biết có đại học nào nhận hắn không. Có lẽ có, nhưng mà hắn cảm thấy nếu trường đại học mà thấy hồ sơ của hắn cũng không chắc sẽ nhận hắn. Kể cả được nhận, ba mẹ hắn cũng không đủ khả năng có tiền cho hắn đi học.

Tự mình đi làm đâu có gì không tốt. Hiện tại thật nhiều sinh viên đều không tìm được công tác đấy thôi. Hắn tự an ủi bản thân.

Mặc dù là vậy, sinh hoạt vẫn như cũ rất buồn chán.

Đặc biệt là về đời sống tình dục.

Trước đây, Hàn Kính không cảm giác được mình đối đàn ông có hứng thú. Nhưng mà từ sau khi hắn nếm qua hậu huyệt chật cứng của nam sinh thì hắn xác định đã không có hứng thú với phụ nữ.

Có đôi khi hắn sẽ nằm trên giường, nhắm mắt nhớ lại lúc nam sinh rên rỉ, dâm kêu ở dưới thân hắn.

Tay chân thon dài, màu da tái nhợt, hai gò má đỏ ửng lên bởi vì hứng tình, cộng thêm nằm trên bãi cỏ xanh bát ngát và rộng mênh mông ở quê hắn, đặc biệt khiến cho mạch máu muốn bùng nổ.

Sau mỗi lần nghĩ tới, hắn đều không kìm lòng được mà cởi quần ra, tưởng tượng ra thân thể đó, ở trong bóng tối, vừa rên rỉ vừa lấy tay nhanh chóng làm mình lên đỉnh.

Hàn Kính nghĩ cứ như vậy mãi không tốt.

Nên vào một hôm tối thứ sáu mưa to giàn giụa, sau khi đã đóng công tắc điện và tất cả cửa sổ xong, hắn quyết tâm chạy tới lối đi bộ ở bên ngoài ký túc xá trường học cho học sinh.

Trên đườngcó rất nhiều người bán hàng rong, có bán các loại vật phẩm đen, các loại trang sức, các loại sách báo in lậu.

Mặc cho thời tiết không tốt, nhưng những người bán hàng rong vẫn buôn bán tấp nập.

Hàn Kính kéo nón áo hoodie che hơn một nửa đầu, đi đến bên cạnh một người đàn ông bán đĩa CD.

“Có phim sex không?” Hắn có chút xấu hổ thấp giọng hỏi.

Người kia không ngạc nhiên, tiện tay đưa cho hắn một xấp đĩa CD, lại nhanh chóng quay qua tiếp đón những khách khác.

Hàn Kính cẩn thận xem qua ba lần.

Đều là loại bình thường nam nữ.

Hắn ngượng ngùng đem xấp đĩa CD đưa trả lại, chuẩn bị lại đi chỗ khác thử xem sao.

Người kia kéo lại hắn: “ Không thích hả?”

Hàn Kính mặt đỏ, không lên tiếng.

Người kia rất thông minh, đưa tay vào sâu bên trong túi lấy ra một xấp khác, nhét vào tay Hàn Kính: “Còn cái này thì sao?”

Hàn Kính len lén nhìn qua, trên bìa vẽ hai người đàn ông.

Người làm ăn quả nhiên biết nhu cầu thị trường, Hàn Kính vô cùng vui vẻ trả tiền.

Trước khi đi người đó kéo Hàn Kính lại: “Nguyên đường này chỉ có tôi có loại phim này thôi.” Hắn nháy mắt mấy cái với Hàn Kính: “Khi nào xem chán rồi thì cuối tuần sau tôi còn có hàng mới nữa đấy.”

Hiện tại Hàn Kính không quan tâm tới cuối tuần sau rồi.

Hắn cần phải nhanh chóng thoát khỏi hình ảnh nam sinh kia ở trong đầu mình.

Nếu còn tiếp tục như vậy, hắn có cảm giác mình sẽ phạm tội mất. Nói không chừng một ngày nào đó tinh trùng thượng não, hắn sẽ không khống chế được mà chạy vào một phòng tự học, đè bất kỳ một nam sinh đang tự học mà hung hăng làm bất kể hậu quả.

Hắn quay trở lại phòng trực, vội vã cởi áo khoác đã ướt mưa, tiện tay khóa cửa lại rồi chạy vào phòng trong, gấp gáp để đĩa CD vào máy tính.

Máy vi tính đã lỗi thời rồi, tốc độ rất chậm.

Tranh thủ lúc máy vi tính đang từ từ đọc đĩa, Hàn Kính đã sớm cởi quần, hai chân mở rộng, mông trần ngồi trên giường.

Hắn nhìn không chớp mắt hai người đàn ông khỏa thân trên màn hình, hô hấp từ từ trở nên nặng nề, dồn dập theo từng đoạn phim.

Nam sinh trong đầu rất nhanh biến mất, thay vào đó toàn bộ tâm trí của hắn đã bị hình ảnh kích thích đầy mạnh mẽ trước mắt chiếm đầy.

Hắn phun ra ít nước bọt lên tay mình, lau qua đại khái, cầm lấy dương vật của mình, theo tiết tấu của hai người trong phim mà di chuyển lên xuống.

Loại thị giác bị nguyên thủy kích thích này thật sự quá mức chân thực, Hàn Kính đắm chìm vào trong đó, rất nhanh đạt tới cực khoái.

Vào lúc cơn cực khoái tới, hắn nhắm mắt lại mà rên rỉ mấy tiếng, hưởng thụ sự sung sướng tột độ, cảm giác lâng lâng trong vài giây.

Tinh dịch bắn ra, ướt nhẹp, chảy xuống những ngón tay của hắn, Hàn Kính thở gấp một lúc, rồi luyến tiếc mà chấm dứt niềm sung sướng đó, mở ra hai mắt của mình.

Sau đó hắn cả người đều ngây ngẩn.

Cửa phòng không biết đã mở ra từ lúc nào, có một người đàn ông vừa cao vừa ốm, đeo kính gọng vàng, đang đứng ở cửa, im lặng nhìn Hàn Kính.

Ngoại trừ bị lộ ảnh nhạy cảm, không có người đàn ông bình thường nào muốn bị bắt gặp lúc tinh dịch màu trắng đang chảy ở giữa mông của mình cả.

Phút chốc Hàn Kính thấy xấu hổ tột cùng, tay chân luống cuống che phía dưới của mình rồi từ trên giường nhảy xuống, hỏi: “Anh…Anh…Anh có chuyện gì?”

Nam nhân vừa cao vừa gầy kia mặt không hề biểu cảm, không cảm xúc mà đưa mắt lên xuống quan sát Hàn Kính, tựa như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Tròng kính sáng rõ tựa như một tấm gương vô hình mà lại rất nặng, trực tiếp ngăn cách toàn bộ không khí hoang đường của căn phòng nhỏ này đi xa.

“Tôi là giảng viên của trường này, tôi quên mang theo chìa khóa phòng làm việc.”  Y không chút nào sợ hãi mà trả lời Hàn Kính.

Hàn Kính sửng sờ một chút: “Nhưng mà giờ là nửa đêm…”

“Nửa đêm thì không thể tới phòng làm việc sao?”

Hàn Kính lập tức cảm thấy mình nhiều chuyện. Nếu như những giáo sư, giảng viên này đi phòng nhân sự tùy tiện nói xấu mình một câu, thì mình không phải lập tức cuốn gói đi hay sao?

“Có thể, có thể.” Hắn còn không kịp mặc quần áo, đi nhanh qua phòng bên ngoài, vừa tìm chìa khóa dự phòng của tòa nhà vừa mở miệng hỏi: “Phòng làm việc của ngài ở tầng mấy, phòng mấy?”

“Tầng hai mươi hai, phòng 2207.”

Rất nhanh thì Hàn Kính đã tìm được chìa khóa phòng 2207.

Hắn vừa định đưa cho đối phương, vừa lúc thấy đối phương dựa vào trên cửa phòng, khoanh hai tay, híp mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy tính của mình, ánh mắt có vẻ hứng thú.

Lúc này Hàn Kính mới nhớ tới mình còn đang mở một bộ phim sex trên màn hình máy tính nữa chứ.

Bộ phim đang chiếu tới cảnh hưng phấn nhất, trên màn ảnh tối tăm, bốn chân của hai người đàn ông đan vào nhau, thân thể trần truồng, tiếng rên rĩ dâm đãng đang phát ra từ bộ loa cũ nát, vọng lại trong căn phòng nhỏ hẹp.

“A…A…Nga…Nga…Ừ…Ừ…”

Cứ như vậy, nghe đặc biệt rõ ràng ở trong đêm vắng vẻ.

Hàn Kính xấu hổ, một bước vọt ngay vào phòng bên trong, trực tiếp rút đầu cắm điện máy vi tính ra.

“Mua…Mua nhầm rồi…” Hắn nỗ lực giải thích.

Xem phim sex tự thủ dâm bị người khác bắt gặp đã đủ xấu hổ rồi, nếu như còn để người khác biết hắn xem phim sex đồng tính, có sở thích quái dị như vậy, nếu tiếp tục điều tra ra hồ sơ trước kia của hắn, công việc không tệ này chắc chắn không giữ được.

May là đối phương căn bản không có ý điều tra.

Người nam nhân đeo bộ gọng kính màu vàng kia thậm chí còn không có tỉ mỉ nghe hắn giấu đầu hở đuôi giải thích.

Y chỉ đi tới bên cạnh Hàn Kính, từ từ đưa ra ngón út thon dài, khều ra cái chìa khóa Hàn Kính đang cầm trong lòng bàn tay, theo đó cái chìa khóa không biết vô tình hay cố ý mà vẽ một vòng tròn trên không trung.

“Cám ơn.” Y nói chuyện rất lễ phép, trong giọng nói lại hết sức xa cách, “Sáng mai tôi đem trả lại cho cậu.”

Nói xong y liền lập tức xoay người rời đi, không tiếp tục nhìn Hàn Kính xấu hổ.

“Chờ…Chờ một chút!” Hàn Kính ngăn y lại.

Người nam nhân kia dừng lại, dùng chìa khóa đẩy một chút mắt kính của mình, ánh mắt không hiểu xuyên qua tròng kính trong suốt mà nhìn Hàn Kính.

“Làm phiền ngài đưa thẻ nhân viên ra được không?” Hàn Kính yêu cầu đối phương.

Hắn mới tới đây làm nhân viên quản lý không bao lâu, rất nhiều giáo viên hành chính trong tòa nhà này đều nhìn không quen, lỡ như có người thừa dịp giả mạo, sau cùng có chuyện xảy ra, người chịu trách nhiệm là hắn, Hàn Kính. Nên mặc dù đối phương nhìn rất có học thức, nhưng Hàn Kính vẫn muốn cẩn thận một chút.

May là đối phương cũng không làm khó hắn, cúi đầu bắt đầu tìm thẻ nhân viên trong túi quần tây của mình.

Nhân cơ hội đó Hàn Kính cũng tìm ra quần của mình, một lần nữa mặc vào.

Dương vật của mình vừa mới bắn, còn không hoàn toàn xìu xuống, huống khi tiếng rên rỉ của bộ phim khi nãy vô cùng sinh động, hiện tại dư âm vẫn còn, giống như vẫn quanh quẩn bên tai, làm cho Hàn Kính nội tâm ngứa ngáy, chỉ muốn không ngừng lên xuống ma sát dương vật để làm thêm một lần nữa.

Hàn Kính thật vất vả mới xoa dịu được dương vật của hắn, miễn cưỡng nhét vào trong quần jean.

Mặc quần xong hắn ngẩng đầu lên, phát hiện đối phương còn chưa có tìm được thẻ nhân viên của mình.

Hàn Kính kiên nhẫn chờ.

Bên ngoài đang mưa lớn, sấm chớp đùng đùng, đối phương hiển nhiên không đem theo dù, áo sơ mi trắng bị ướt mưa, hầu như thành trong suốt, dán chặt trên người.

Có vẻ rất chật vật, nếu như y đúng là giáo viên, tối thứ sáu còn muốn tới phòng làm việc để làm gì?

Hơn nữa hành động tìm thẻ nhân viên của người này thật sự là quá chậm, giống như cố ý kéo dài thời gian vậy.

Hàn Kính không khỏi có chút nghi ngờ người này.

Vừa lúc hắn bắt đầu hoài nghi người này, đối phương rốt cuộc tìm được thẻ nhân viên của mình.

Lan Tri, phó giáo sư khoa số học ứng dụng của đại học Z.

Hàn Kính yên lặng nhìn hai dòng chữ trên thẻ nhân viên, lẩm nhẩm đọc.

Gương mặt trẻ tuổi trước mặt dĩ nhiên đã là phó giáo sư rồi. Hàn Kính có chút giật mình, Hàn Kính cố gắng quan sát hình ảnh trên thẻ nhân viên với khuôn mặt trước mắt.

Ảnh chắc là chụp từ mấy năm trước, bất quá nhan sắc của người này không có gì thay đổi nhiều, cùng là làn da hơi tái nhợt, cùng là kính gọng vàng, có một loại cảm giác vô cùng cấm dục từ trong ra ngoài.

Điểm duy nhất rõ ràng khác là tối nay tóc của y ướt nhẹp, dính sát vào hai bên má và trên cổ, đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt nước mưa.

Nước theo từng luồng từng luồng tóc, chậm rãi bò trên da y, tiếp tục bò vào cổ áo sơ mi rộng mở, biến mất tại nơi Hàn Kính nhìn không tới.

Hàn Kính nhìn theo giọt nước rơi xuống, không kiềm chế được mà lặng lẽ nuốt xuống nước bọt.

Ngay vừa đang nuốt xuống nước bọt, đối phương đột nhiên chồm người qua, bất ngờ hỏi: “Có thể trả lại cho tôi không?”

Đầu mũi dính mưa lạnh lẽo gần như đụng vào mình, nước bọt của Hàn Kính vẫn chưa hoàn toàn nuốt xuống, ngay tại chỗ bị sặc, ho mạnh vài cái, lắp bắp hỏi: “Cái gì? Cái gì?”

Lan Tri đưa một tay ra, từ từ cầm lấy thẻ nhân viên đang bị Hàn Kính cầm chặt.

Hàn Kính kịp phản ứng, “A” một tiếng, nhanh chóng buông tay ra, liên tục gật đầu: “Đương nhiên! Đương nhiên!”

Lan Tri lại một lần nữa quan sát người vẫn còn đang sững sờ, Hàn Kính từ trên xuống dưới. Ánh mắt của y tựa hồ vô tình hoặc cố ý dừng lại một chút ngay tại dương vật căng phồng của Hàn Kính, liền lập tức cầm thẻ nhân viên và chìa khóa phòng cùng bỏ vào trong quần tây, xoay người bước đi.

Hàn Kính nghĩ loáng thoáng, trong lúc xoay người, khóe môi lạnh như băng của đối phương hình như hơi đưa ra, nhếch nhẹ lên thành một độ cong mê người.

Hàn Kính ngay lập tức cho là do khi nãy mình bắn tinh quá mức kịch liệt mà có chút hoa mắt.

- Hoàn chương 1-

Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ(‘Д`ヽミノ’Д`)ノ

Sub: Cảm giác đào têm một cái hố mới thật vi diệu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.