“Cảm giác thật giống lúc đó.” Mikoto lúc này cảm nhận hơi ấm và cảm giác ôm áp quen thuộc này giống như mười năm trước khi nàng bị tai nạn có một thiếu niên đã xuất hiện ôm lấy chạy đến bệnh viện cấp cứu.
“Sao vậy?” Nagami nhìn thấy nàng lúc nhìn hắn ngẩn ra liền buồn cười lấy một tay nhéo lấy má nàng một cái.
“Á… không có gì.”Mikoto bị hắn nhéo như thế liền giật mình nhảy ra khỏi người hắn đứng lên ngượng ngùng nói.
Khi thấy người dân bắt đầu bu lại thì hắn liến ngồi dậy nắm lấy tay nàng tới chiếc xe dựng nó lên rồi cả hai chạy đi khỏi đó.
“Ai cho ngươi nắm tay mà không xin phép thế hả.” Mikoto lúc này ngồi phía sau nhớ lại lúc hắn nắm tay liền ngượng ngùng nũng nịu la hét.
“…” Nagami mỉm cười không nói gì cứ thế lái xe chạy đi.
“Chính là cảm giác này.”
Mikoto nhìn thấy hắn không thèm trả lời liền bĩu môi một cái, không biết suy nghĩ điều nhìn tấm lưng rắn chắc của hắn liền khẽ dựa lên hai tay ôm eo của hắn, nàng lúc này lại cảm giác quen thuộc lúc đó liền nhắm mắt thưởng thụ nhớ lại ngày đó.
Nagami giật mình một cái cảm nhận sự thoải mái chèn ep phía sau liền mỉm cười cứ thể chạy đi quay về bệnh viện Mochizuki.
“Này Mikoto còn ôm ngươi ta đến khi nào nữa đến bệnh viên rồi.”
Không lâu sau thì Nagami cũng chạy xe dừng trước mặt mọi người và nhìn thấy Mikoto còn ôm hắn phía sau thì Oriha liền mở miệng trêu ghẹo.
“Á… không phải như mọi người nghỉ đâu…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-thu-nguyen-hanh-trinh-hau-cung/760394/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.