Chiếc xe đỗ lại, ngoại trừ Kenji ai nấy cũng tò mò nhìn lấy, Kenji thì biết thừa người đến là ai, cũng cau mày một cái.
Người đến không phải ai khác là Tatsuna gia chủ, Ngoài ý muốn nhưng Kenji cũng không có tỏ rõ thái độ chỉ lẳng lặng nhìn lấy xem đối phương định làm gì, mà tên của đối phương Kenji cũng không có biết đấy.
Trung niên nhân mặt rụt rè nhìn đám người lại nhìn trên vai Kenji đứa bé đang mở to ánh mắt tò mò nhìn mình, Trung niên nhân bỗng nhiên phúc hậu một cái nở nụ cười.
"Đây là cháu ta a, không nhận cũng không sao...nhưng nhìn một cái chết cũng không hối hận rồi." Giờ này trung niên đang nghĩ như vậy, thật muốn tiến lên ôm ấp một phen nhưng lại sợ, mà thôi.
"Có thể cùng ta ăn một bữa cơm sao." Trung niên nhân lóe mắt nhìn Kenji mở miệng nói một câu.
"Không rảnh." Kenji lặng yên một tiếng lắc lắc đầu, muốn lướt đi qua chỗ khác, Chúng nữ thấy Kenji thần sắc không có tự nhiên cũng không có hỏi nhiều chỉ im lặng đi theo sau.
"Xin cậu! Cùng ta ăn một bữa cơm... Được chứ, ta muốn chỉ duy nhất lần này thôi, ta cũng muốn nói về trước kia chuyện, nếu không nói ra ta thực sự cảm thấy có lỗi với ngươi có lỗi với Misao."
"Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi, chúng ta không ai nợ ai cả."
"Không! Ta nợ cậu nhiều lắm, nợ cậu một cuộc sống sung sướng hạnh phúc." Trung niên nhân cỡ nào buồn bã, trước mặt là con trai mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-thu-nguyen-chuong-khong-gia/2884198/quyen-1-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.