Chương trước
Chương sau
"Có thể mạnh hơn Hạng Vũ? Thật đáng sợ!" Quách Phù, Dương Quá, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu sau khi nghe xong đều trợn mắt há mồm, nhịn không được kêu lên.

Lúc này, Hoàng Dung đôi mắt đẹp đẽ khiến người ta điên đảo thần hồn, tựa hồ có thể xuyên thủng phế phủ người khác, sau khi quan sát cả bọn phản ứng vài lần, lần nữa khôi phục lại sự yên lặng.

Hoàng Dung đưa thay sờ sờ Quách Phù cái đầu nhỏ, thanh âm như nước ôn nhu: "Người ta thường nói ‘văn thao võ luyện’, người Đại Việt sinh sống gần núi rừng thường chiến đấu với yêu thú, lại có huyết mạch Tiên Rồng sức mạnh phi thường, khỏe hơn Hạng Vũ cũng là chuyện có thể."

Dừng lại một lúc, Hoàng Dung nhìn ba nam hài nói: "Bài học từ câu chuyện là thể hiện tinh thần ‘Lá lành đùm lá rách’ của người dân Đại Việt, khi có điều kiện luôn giúp đỡ dân tộc Hoa Hạ chúng ta sống tại Trung Nguyên, không phân biệt giàu nghèo, dù là hoàng đế Trung Nguyên muốn mượn tiền vẫn sẵn sàng giúp đỡ, luôn mong muốn có mối quan hệ tốt đẹp với các nước láng giềng trong sáng, bình đẳng, hữu nghị. Sống có nghĩa, có tình vì biết hoàng đế Trung Nguyên gặp khó khăn về tài chính nên dù có nghèo khó vẫn không có đòi tiền lại, cho đến khi nhờ đến sự giúp đỡ của cả làng vẫn không được."

"Đồng thời cũng lên án mạnh mẽ bản tính tham lam, ích kỷ của giới cầm quyền Trung Nguyên chỉ biết giữ lợi ích cho mình mà không xem đến tình hữu nghị các nước và lòng tốt đối với người đã giúp đỡ mình khi gặp khó khăn, nhờ có sự đồng lòng của bốn huynh đệ mà vượt qua mọi khó khăn nêu lên chính nghĩa luôn thắng gian tà, cái thiện luôn thắng cái ác, ác giả ác báu của giới cầm quyền Trung Nguyên vì món lợi nhỏ mà mất món tiền nhiều hơn, đương nhiên thiệt hại lớn nhất là mất lòng tinh với người dân Đại Việt."

"Truyện cổ tích của người dân Đại Việt thật là hay!" Quách Phù khuôn mặt đẹp vui vẻ, kích động đến mức đỏ hồng.

"Giới cầm quyền Trung Nguyên đúng là lũ vô dụng, không biết thiếu nợ thì phải trả tiền sao?" Dương Quá cũng rất kích động nhưng đa phần là giận dữ: "Làm mất mặt cả một dân tộc chỉ vì vài người cầm quyền ngu ngốc, làm mất lòng tin của người đã giúp mình, đây là muốn chết hành vị à."

"Đúng thế! Dương Quá nói không sai! Giới cầm quyền Trung Nguyên đúng là lũ vô dụng, ngu ngốc, không chỉ ngắn hạn mà còn dài hạn dài đến hôm nay, điển hình là không có tiền tài làm quân phí, phải nhờ sư nương đi mượn tiền, vì vài người mà làm mất mặt cả một dân tộc với số dân tính bằng ức à." Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu hiếm thấy cũng đồng chung ý kiến với Dương Quá.

"Cầm quyền Trung Nguyên vì tham tài mà bị ngu ngốc, hiện tại có Băng Long Học Viên chỉ cần học được vài phần bản lĩnh có công việc tốt là sẽ không lo về tiền bạc, nếu làm tốt có thưởng còn có thể từ điểm cống hiếm đổi lấy linh dược làm tăng tiến tu vi võ công à." Hoàng Dung cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, quan trọng là con đường kiếm tiền tài trước mắt: "Các ngươi phải biết luyện võ công là hành động đốt tiền, không có tiền tài mua linh dược tốc độ sẽ rất chậm, tốt nhất là các ngươi vừa luyện một thân võ công vừa rèn một thân bản lĩnh có thể giúp mình tự kiếm tiền."

"Sư nương yên tâm! Chúng con sẽ đến Băng Long Học Viên học tập cố gắng không phụ lòng mọi người." Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu gương mặt nghiêm túc, giọng nói đầy tự tin.

Hoàng Dung nghe thế trong lòng thầm nói: Chỉ cần các ngươi không gây ra họa là tốt rồi, ta cũng không có đặc biệt hi vọng gì nhiều trên thân các ngươi.

Lo lắng này của Hoàng Dung cũng không có sai, nguyên tác hai huynh đệ Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu gây ra không ít phiền phức, thằng sự thì ít bại sự có thừa, vậy mà không hiểu được lại có thể lấy được vợ là Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến đều là nữ nhân xinh đẹp tuy không tính cực phẩm mỹ nhân nhưng cũng có thể miễn cưỡng vào tuyệt phẩm nữ nhân.

Còn về Dương Quá, Hoàng Dung không hề nghĩ đến, nàng không giống phu quân lo chuyện không đâu, tuy thông minh nhưng nàng cũng khá ích kỷ không lo được nhiều chuyện bao đồng, Hoàng Dung quan tâm chỉ có người thân của mình mà thôi, đặc biệt hiện tại phải nghĩ cách chiếu cố tốt nhi nữ của mình.

"Quách bá mẫu! Đến Băng Long Học Viên học tập là chuyện chắc chắn rồi, nhưng tại Phi Thiên Chi Thành này chỉ học tiếng Việt không cho học tiếng Trung của chúng ta sao? Như thế không phải quá bá đạo sao?" Dương Quá sờ cằm như có điều suy nghỉ, gương đầy khó hiểu nhìn Hoàng Dung hỏi.

Hoàng Dung đôi mắt đẹp như có thể hiểu lòng người, nhìn kỹ Dương Quá vài lần trong lòng suy nghĩ: Cũng không biết là có lòng vì văn hóa Trung Nguyên hay là vì còn oán giận đã bỏ công sức học từ nhỏ tất cả đều không dùng được.

Nếu Lý Thông tại đây chắc sẽ vô cùng đồng tình với tâm lý hiện tại của Dương Quá, trước khi trọng sinh hắn cũng đang học đến đại học mặc dù trình độ tầm trung của cao đẳng. 12 năm học của Lý Thông, hắn vô cùng không cam lòng, bị ép học địa lí, lịch sử các loại mà xem nhẹ ngoại ngữ, lên đại học phân ngành tự nhiên thì địa lí, lịch sử tốn bao nhiêu đêm thức khuya dậy sớm học tập để không bị điểm quá thấp không thấy đâu vừa vào là thấy tốn tiền vài triệu đồng học lại ngoại ngữ vì trình độ quá kém, dù là ai tâm tình có tốt cũng không vui vì sự thật phũ phàng này.

"Người có tiền thì có quyền, bá đạo cũng là điều dể hiểu, nhưng ngươi cũng có thể yên tâm, nước Đại Việt có đến 54 dân tộc luôn tôn trọng và phát huy bản sắc văn hóa các dân tộc anh em, không giống Hán tộc chúng ta chỉ muốn cưỡng ép truyền bá văn hóa của mình cho nước khác, luôn coi mình cao cao tại thượng độc nhất vô nhị mà không biết dân mình quá nhiều không dáng coi nhất trên Thần Võ đại lục này." Hoàng Dung suy nghĩ trong đầu cũng không lâu, giọng đều đều trả lời.

Dừng lại một lúc, Hoàng Dung cũng vì cả đám hài tử sau này mà giải thích khá cặn kẻ: "Nhưng tình hình chiến họa khắp nơi, Phi Thiên giáo cũng không có nhiều tài chính đi giảng dạy Nho học hay tiếng Trung, hiện tại thì không có nhưng không có nghĩa là sau này không có, theo nguồn tin dáng tin cậy, Phi Thiên giáo ngoài tiếng Việt còn sẽ mở thêm lớp ngoại ngữ là tiếng Trung cho người Hoa Hạ chúng ta học, dĩ nhiên học ngoại ngữ loại này là phải trả thêm phí giống như hiện tại đống thêm tiền nếu muốn có giấy chứng nhận đã qua đào tạo một chuyên ngành nào đó."

"Tại chỗ người ta thì phải làm theo cách sống của người ta, tiếng Trung tạm thời tại đây không dùng được nhưng sau này sẽ tốt thôi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì." Võ Đôn Nhu, Võ Tu Văn càng nghe càng cảm thấy to đầu ra, trong lòng oán giận Dương Quá thêm vài phần lên tiếng nói.

Dương Quá cũng cảm thấy mình hỏi quá nhiều liền cười cười hướng hai người hối lỗi.

Quách Phù trong lòng quyết tâm muốn mình học thật tốt, có thể bộc lộ tài năng, nàng không thích mình thua quá xa mọi người không muốn Lý Thông xem thường mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.