Ngay khi Phi Thiên giáo chuyển đi, một nam một nữ sắc mặt buồng rầu đi qua đi lại trong phòng.
Nữ nhân là một cái ngoài ba mươi người mỹ phụ, tướng mạo đẹp vô cùng, thân tư yểu điệu nhưng không mất đầy đặn, khuôn mặt trắng noãn lại có một tia bướng bỉnh đáng yêu, lông mi hình lá liễu, đôi mắt xinh đẹp giống như thanh tuyền, cặp môi đỏ mọng như cánh hoa, dung mạo kiều mị bên trong lại có mấy phần thành thục.
Hai người đều không phải là nhân sĩ giang hồ vô danh, mà là tiếng tăm lừng lẫy anh hùng hiệp lữ, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, bọn họ đang cố gắng ngăn quân Mông Cổ tấn công Tương Dương thành.
Quách Tĩnh một thân cẩm y, thành thục gương mặt mang theo chút chính nghĩa khí, nhìn bên người thê tử thở dài nói: "Dung nhi, hiện tại không phải lúc trách cứ triều đình, bây giờ quân phí không còn là bao, nếu không có tiền lương phát cho các tướng sĩ cuối tháng này thì làm sao thủ vững Tương Dương thành."
Hoàng Dung trừng mắt Quách Tĩnh, khuôn mặt không che giấu tia oán giận: "Làm sau mà không trách cứ cho được, đã không phát quân lương thì cũng thôi đi, khó khăn lắm mới thuyết phục phụ thân cho người khác đánh bắt cá quanh Đào Hoa đảo lấy làm quân phí đánh giặc! Bây giờ tốt! Lo xây hành cung cho lắm vào để không tiền đến mức bán tất cả các đảo của Trung Nguyên! Bây giờ chúng ta đúng là không nhà để về ah!."
Tin tức triều đình bán tất cả các đảo cho vương quốc khác ngoài biển vốn Hoàng Dung cũng sớm biết, nhưng không ngờ người ta muốn lấy đảo nhanh như vậy, trên đảo còn có mộ của mẹ nàng ah! Dù nói thế nào cũng phải đào mộ lên chuyển đi nơi khác mới được.
Vừa nghỉ Đào Hoa đảo vốn nhà mình giờ phải dọn đi nơi khác, lại còn phải đào mộ lấy hài cốt của mẫu thân là Phùng Hành, cũng không biết phụ thân có hay không giận dữ trả thù triều đình bằng cách đào mộ tổ tiên mười tám đời trước của hoàng đế Triệu Hằng không?
Cùng thê tử bất hòa cũng chỉ chốt lát mà thôi, Quách Tĩnh hiểu được, mặc kệ thê tử oán giận triều đình cõi nào, Hoàng Dung cũng có thể bình tỉnh vì mình suy một ra ba, vận dụng đầu óc nghỉ cách kiếm tiền tài về làm quân phí.
Vì quá ngu trung, Quách Tĩnh không biết là từ khi lấy hắn mười mấy năm nay, Hoàng Dung luôn vì hắn lo nghỉ bày mưu tính kế, còn sinh cho hắn Quách Phù cũng đã mười mấy tuổi nha đầu, đổi lại được cái gì, người ngu trung triều đình ít quan tâm con cái cũng không có gì, lấy tài giả của ta làm quân phí cũng không sao, bây giờ đến nhà của phụ thân ta cũng bị người bán đi rồi còn mặt không quan tâm kêu ta nghỉ cách kiếm quân phí. Hoàng Dung bất giác nghỉ đến khi xưa chính mình quyết định lấy hắn là đúng hay sai.
Hoàng Dung là người khôn khéo, trong đầu suy nghĩ nhưng không hiện ra mặt ngoài nhìn Quách Tĩnh nói: "Bây giờ Phi Thiên giáo đã chuyển, thương nhân trong thành sẽ lũ lượt kéo theo, thu thuế trong thành càng thêm khó khăn, ta dự định tìm giáo chủ của bọn họ giao dịch ít thứ thử xem."
Phi Thiên thương hội dưới cờ Phi Thiên giáo thuộc phi chiến đấu loại, đệ tử trong này chỉ phụ trách giao dịch với các gia tộc Kinh Châu, thu tình báo các loại, Hoàng Dung từ Phi Thiên thương hội cũng biết Phi Thiên giáo ra giá cao thu mua bí tịch võ công, đối với võ công nhà nàng không ít dự định bán ít để qua cửa ải khó khăn này.
"Về quân phí liền xin nhờ Dung nhi ngươi rồi! Ta mang Phù nhi cùng Đại Vũ Tiểu Vũ ra khỏi thành luyện công." Quách Tĩnh hàm hậu chất phác, không có suy nghỉ nhiều.
Hoàng Dung cố nặn ra khuôn mặt cười nói: "Tĩnh ca ca ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này liền giao cho ta. Ta lập tức lên đường, nhất định sẽ quân phí trở về."
Nhìn Quách Tĩnh mang theo Quách Phù cùng Đại Vũ Tiểu Vũ ba người ra khỏi thành, Hoàng Dung thở dài: "Mông Cổ quân đội quá mạnh mẽ, triều đình không quan tâm, Tương Dương đã không giữ được, ta cũng phải vì Phù nhi vì phụ thân sau này có cuộc sống tốt mà suy nghỉ."
…………………………..
Tử Vong Sâm Lâm, Thần Châu Chi Địa, Phi Thiên giáo căn cứ mới.
Dãy Phòng Chỉ Huy, sau khi ba huynh đệ Lý Thông thảo luận các hạng mục xong xuôi, cũng đã quyết định chiều nay mở tiệc liên hoang coi như thưởng cuối năm, cũng đã phái đệ tử đi Dãy Phòng Trưởng Lão thông báo, lúc này thì ai về phòng náy.
Từ Dãy Phòng Chỉ Huy, Lý Thông đi xuyên qua khe núi tiến vào sơn cốc nhỏ, đây là chỗ ở mới của hắn, sơn cốc tuy nhỏ nhưng ngủ tạng đều đầy đủ, có núi có rừng, có thác có hồ, xuyên qua của nhà rộng gần ¼ cả sơn cốc, tất cả đều làm bằng gỗ tót, khắp nơi được chiếu sáng bởi Bảo châu quang mang, tuy không xa hoa nhưng lại thập phần ấm ấp.
Nhà chỉ có 3 dãy làm theo yêu cầu của Lý Thông, vừa vào là Tiền Khu khu vực ngắm suối, có khu vườn dự tính trồng hoa cỏ hắn cũng không nhức trứng đặt tên là ngự hoa viên, nhà có mấy người làm văn vẻ cho mệt người ah! Tiến sâu thêm nữa là Dãy Phía Đông và Dãy Phía Tây, Dãy Phía Tây phòng ngủ chung siêu rộng, Dãy Phía Đông nhiều phòng riêng, chủ yếu dùng luyện võ không muốn người quấy rầy.
Vào Tiền Khu thấy Bạch Hồ Li Mi Li nằm lười biến, Lý Thông hỏi: "Nha đầu Long Nhi và ngươi ở đâu lâu chưa?"
"A, hóa ra là chủ nhân." Bạch Hồ Li Mi Li chậm rãi nâng đầu lên, thấy Lý Thông liền vui vẻ nói: "Nhận được tin tức của chủ nhân, Long tỷ tỷ từ sớm đã ở đây, vì chờ quá lâu nên đi Dãy Phía Đông luyện công rồi."
"Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi! Chiếu nay có tiệc nhiều thức ăn ngon ta sẽ cho ngươi ăn no! Ta cũng đi đây." Lý Thông phất tay liền đi, hắn thông qua cảm giác cũng nhận ra được Tiểu Long Nữ chỉ là không nha đầu tiến vào đây đã bao lâu mà thôi
Vì tu luyện 《Chân Long Cửu Thức》không chỉ cơ thể Lý Thông được cường hóa, Ngũ Cảm đều đạt tới trình độ kinh khủng. Mặc dù không làm được Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, không có thần thức quét được 1000 mét xung quanh như Tiểu Long Nữ nhưng nếu muốn nghe trong 100 - 200 mét con muỗi đập cánh thanh âm cũng không phải việc khó. Chỉ cần Lý Thông dụng tâm cảm giác là có thể làm được thần không biết quỷ không hay, dù là có thần thức mạnh cũng không biết mình đang bị nhìn ngó.
"Chủ nhân muôn năm." Bạch Hồ Li Mi Li vừa nghe có thức ăn, hai mắt liền sáng lên, dù Lý Thông đã đi xa nhưng cũng hô to để thể hiện niềm vui trong lòng.
Lúc này Lý Thông đã ở trong phòng kín, lấy ra Trứng Kiến Càng, từ khi có được hắn đã muốn áp để được thấy Kim Cương Thần Nghĩ có phải như lời đồn không?
Có mạnh như thế xuyên giáp năng lực, cắn đứt tất cả Kim Cương Thần Nghĩ, tuy di chuyển hơi yếu chút nhưng chỉ cần gần người chiến không phải có thêm con át chủ bài khi gặp nguy sau này.
Từ lâu đã hi sinh một vạn cống hiến đổi khế ước chủ tớ, vì Kim Cương Thần Nghĩ không có linh trí chỉ hoạt động theo bản năng nên Lý Thông hắn cũng không thể dùng được khế ước bình đẳng. Hắn cũng biết phát động khế ước thì trứng cũng sẽ được ấp mở ra, nhưng đã có khế ước thì lợi hại đến đâu cũng bị khống chế mà thôi. Lý Thông không do dự liền bắt đầu vận dụng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]