Thương hoa tiếc ngọc? Cậu hai nhà họ Long đương nhiên hiểu, chỉ đáng tiếc Đồng Mặc Phi cô không phải là “hoa” và “ngọc” của cậu hai nhà họ Long, cái này là đang oán giận ai?
Vẻ mặt của Kỷ Thiên Hạo dường như rất nhàn nhã ngồi trên sofa, đôi chân thon dài lười biếng gác lên chiếc bàn phía trước. Anh lật lòng bàn tay mình lên, vết máu nhìn thấy mà giật mình cư như vậy bày ra trước mặt mọi người. Đương nhiên, cái “mọi người” kia chỉ có một mình Đồng Mặc Phi, mà một mình cô ta đã đủ rồi.
“Wow! Kỷ Thiên Hạo anh đi vụng trộm sao? Sao lòng bàn tay lại rách nát thành cái đức hạnh này!”
Thấy Đồng Mặc Phi hét lên, cơ thể Cố Niệm Niệm cứng lại, cô nhìn Cố Thanh Hoa hốt hoảng nói: “Anh cả, em đi xem một chút.”
Cố Thanh Hoa vẫn chưa kịp nói gì, thì Có Niệm Niệm đã chạy về phía Long Ngạo Thiên. Đôi mắt anh sâu thẳm, khẽ quay lại, khuôn mặt dịu dàng lúc nãy liền lóe lên một tia sáng.
“Kỷ Thiên Hạo, tay của anh….anh biến thành như này lúc nào?” Cố Niệm Niệm sợ hãi hét lên, nhìn chằm chằm vào “bàn chân gấu” vô cùng thê thảm kia, có chút đau lòng, cô vội vàng đi lấy hộp thuốc, giúp Kỷ Thiên Hạo xử lý vết thương, sau đó cẩn thận giúp anh bôi thuốc.
Đôi mắt Kỷ Thiên Hạo đang nhắm lại đột nhiên mở ra, anh nhìn Cố Niệm Niệm cẩn thận, dáng vẻ giống như sợ làm anh đau nên động tác rất nhẹ nhàng, không nhịn được cổ họng động mấy cái. Ngước mắt lên, anh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-thieu-ta-ac/1778787/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.