Lý An Nhiên bị khí thế của cô dọa sợ, nhanh chóng thu dọn quần áo chạy ra ngoài. Đi ngoài hành lang không biết lại đụng vào ai, cũng mặc kệ có lịch sự hay không, nhếch nhác chạy về phòng.
Cố Niệm Niệm thấy Lý An Nhiên chạy lướt qua bản thân, lại nhìn hòm thuốc trong tay, thiết nghĩ Kỷ Thiên Hạo chắc là không sao. Cô quay người, vẻ mắt điềm nhiên trở về phòng...
Sáng sớm, không khí trong phòng khách có chút kỳ quặc. Cố Niệm Niệm không nói một lời lặng lẽ ăn bữa sáng, mà lúc tỉnh ra, tối qua Lý An Nhiên bị Kỷ Thiên Hạo chọc cho một trận đã nổi cơn tam bành: “Kỷ Thiên Hạo chết tiệt, lẽ nào bà đây không đấu nổi một ca sĩ hạng ba sao? Anh ngay cả loại phụ nữ không sợ mắc AIDS đều muốn, lẽ nào bà đây kém hơn cô ta sao?”
Kỷ Thiên Hạo liếc qua Cố Niệm Niệm mà không có để lại một ấn tượng gì, rồi sau đó đưa ánh mắt sắc lạnh sang nhìn Lý An Nhiên: “Tôi không có hứng thú với người phụ nữ đã cắt mắt, nâng mũi, môi cũng sửa qua.”
“WTF Kỷ Thiên Hạo! Mắt của anh có phải bị mù rồi không? Bà đây toàn thân trên dưới đều là tự nhiên! Anh mở to cái mắt của anh ra mà nhìn cho rõ đi!”
“Thật sự nhìn không ra cái nào là thật.” Kỷ Thiên Hạo cười xin lỗi.
“Anh!”
“Hai người ăn đi, tôi đi lên lầu trước.” Cố Niệm Niệm thấy hai ngươi gươm súng sẵn sàng, đột nhiên đứng dậy cười nhạt.
Kỷ Thiên Hạo con ngươi đảo qua, nhìn thấy gương mặt nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-thieu-ta-ac/1778775/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.