Cánh tay của anh bây giờ đã nổi đẩy gân xanh hết rồi ,anh không muốn ở nơi này thêm 1 chút nào cả.
" Dục Thịnh chúng ta về nhà thôi, em không đi chơi nữa đâu. " Biết là Dục Thịnh đang tức giận,cho nên cô ta cũng
khong muon choc gian anh nua dลิน.
Lê Vần là quản gia ở trong nhà cũng chạy theo .
"Nhị thiếu."
" Bác Vân con không sao đâu."...
"Có thật không đấy ."
" Thật mà ." .
" Chau Xuan lat nua tai xe se dua em ve nha ,bay gid anh muon 6 1 minh .".
" Bác gọi tài xế đưa Châu Xuân về giúp con ."
" Um ,vậy cũng được. ".
"Dục Thịnh em về cùng anh ,anh đi 1 mình sẽ không an toàn đâu ."...
"Nhưng bây giờ anh rất bực bội ,em đừng làm phiền anh nữa." nói xong Dục Thịnh liền rời đi .
" Để bác đi gọi tài xế."
"Dạ." .Bây giờ chỉ còn có cách này mà thôi, đâu còn có cách nào khác nữa đâu .
Dục Thịnh lái xe đến quán bar uống rượu, trong đầu anh nghĩ rằng chắc sau này mình phải kinh doanh 1 quán bar quá để bản thân có thể đến đây uống đã đời và không cần phải về nhà nữa ,anh sẽ ở đó thâu đêm suốt sáng luôn .
Từ năm 18 tuổi thì anh đã biết uống rượu rồi, biết là nó không tốt cho sức khỏe và dạ dày của mình nhưng mà vẫn cứ đâm đầu vào, khi nào mệt quá thì uống thuốc mà thôi, nhưng mà như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-thieu-lanh-lung-trai-tim-da-trao-cho-nguoi-tinh/3712594/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.