Khoảnh khắc ấy, ta không biết trong lòng Mục Khanh Dương là cảm xúc gì.
Nhưng ta hy vọng hắn có thể cảm nhận được cô độc và thất bại, bởi vì sư tỷ ta thuở trước từng cô độc và thất bại như thế.
Quả báo của ngày hôm qua, hôm nay sẽ gặt lấy.
Hồng Trần Vô Định
Tự làm tự chịu.
Mục Khanh Dương đi rất xa, cuối cùng dừng bước, quay đầu nhìn lại phía sau, nơi ấy đã không còn một bóng người, ngay cả vị sư đệ hắn từng che chở cũng không theo sau.
Ánh mắt hắn ảm đạm đi vài phần, vẻ thất vọng lan khắp khuôn mặt.
Hồi lâu, hắn như phát hận, xoay người rảo bước rời đi.
Ta lặng lẽ bám theo, thấy hắn âm thầm rải thuốc, bày trận, ném pháp khí, chỉ mong bẫy được ta, mà ta thì chẳng trúng một cái bẫy nào.
Hắn quan sát một hồi, như trút được gánh nặng mà tiếp tục tiến bước.
Rốt cuộc, vận khí của hắn đúng là không tệ, thật sự tìm được Thiên Nguyên thảo.
23
Khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn bừng sáng.
Nhưng Thiên Nguyên thảo lại được yêu thú Kim Đan kỳ canh giữ, một mình hắn không địch nổi, đành âm thầm ẩn nấp.
Chẳng bao lâu sau, nhóm người của Phó sư muội cũng đến.
Các nàng vui vẻ phân công nhiệm vụ, ai nấy đều có phần, phối hợp chặt chẽ, bắt đầu vây công yêu thú.
Con yêu thú kia không dễ đối phó, bọn họ gần như dốc hết toàn lực.
Vị Phó sư muội kia càng thêm sắc bén, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, bảo hộ từng người theo nàng thật chu toàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665765/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.