Nàng bị ma vật chiếm đoạt, c.ắ.n nuốt thân hồn, hồn phi phách tán, thân xác cũng chẳng còn.
Vậy nên, ta thật sự không hề ghét nàng.
Nàng tuy có khiếm khuyết ở tiểu tiết, nhưng đối với đại nghĩa thì tuyệt đối chưa từng làm sai.
14
Ta chống tay lên đầu gối, nghiêm túc nhìn nàng rơi lệ.
Nàng bị ta nhìn đến phát ngượng, có chút giận dỗi, mặt đỏ bừng.
Ta vươn tay lau lệ cho nàng.
"Khóc gì chứ? Dĩ nhiên ta đứng về phía muội rồi."
"Thật sao?"
"Thật chứ, ta cũng đứng về phía Đại sư tỷ."
Tiểu sư muội sững lại, nét mặt đầy vẻ khó nói nên lời.
Có lẽ, trong tiềm thức của nàng, nàng và Đại sư tỷ là hai kẻ đối địch, là tử địch, nếu đứng về phía Đại sư tỷ thì chẳng thể đứng về phía nàng được nữa.
Nhưng ta đã sống lâu như vậy rồi.
Nay đã chẳng còn thích dùng trắng đen, đúng sai để phân định mọi chuyện nữa.
Trong mắt ta, mọi thứ đều là màu xám, tất cả đều là ngưng đọng, tất cả cũng đều biến chuyển không ngừng.
Hơn nữa, giờ đây ta chẳng còn muốn làm người trong cuộc nữa, ta chỉ thích không nhập cuộc.
Ai muốn ta tin điều gì, ta sẽ nghĩ xem tại sao họ muốn ta nghĩ thế, nghĩ thông suốt rồi thì chẳng còn gì là lạ nữa.
Ta mỉm cười, nhéo nhéo má nàng.
"Là ai khiến muội cho rằng mình và Đại sư tỷ là kẻ thù vậy…"
Nàng mặt đỏ bừng, chẳng dám phủ nhận, lại chẳng dám khẳng định, vẻ mặt đầy nghi hoặc, sau cùng chỉ có thể lí nhí nói:
"Sư tỷ, đừng nhéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665759/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.