Một cái đầu ch.ó to tướng tràn đầy vẻ bất mãn lắc qua lắc lại trước mặt ta, trong đôi mắt đen nhánh đầy vẻ "nói ta đó à? Nói ta hả? Ngươi dám nói ta sao?"
"Phải, nói ngươi đấy."
"Gâu gâu gâu gâu!"
"Đồ ch.ó c.h.ế.t, đừng c.ắ.n tay áo, không ai vá cho ta đâu, buông ra!! Mau buông ra!"
Vừa đấu khẩu vừa giằng co, cuối cùng cũng tới động phủ của sư tỷ.
Nàng đang ngẩn người trên vách núi, gió lạnh thổi qua, tóc dài phiêu đãng, tà áo tung bay, cả người nhuốm vẻ ưu sầu tĩnh lặng, tựa như đóa hoa cô đơn mọc trên vách đá, cô ngạo mà thanh khiết.
Nàng ngoảnh đầu nhìn thấy ta, nở nụ cười nhạt nhòa.
"Sư muội, muội đến rồi à."
Ta lấy ngọc bội ra, giao trả cho nàng.
Nàng ngẩn người một chút, sờ bên hông, dường như lúc này mới phát hiện mình làm rơi vật ấy.
Nàng vươn tay đón lấy, nhẹ giọng cảm tạ ta.
Ta nghĩ nghĩ, bèn hỏi: "Sư tỷ, sao tỷ lại trở về sớm như vậy?"
Đại sư tỷ sững lại, nhàn nhạt đáp: "Thấy chẳng có gì thú vị, nên về trước."
Ta "ồ" một tiếng, quay người cáo từ.
Đại sư tỷ đột nhiên hỏi: "Sư muội, muội thấy ta là người như thế nào?"
Ta không rõ vì sao nàng lại hỏi vậy, nhưng hiển nhiên, vấn đề này đối với nàng rất quan trọng.
07
Ta cẩn thận hồi tưởng lại kiếp trước của nàng.
Trước khi gặp Mục Khanh Dương, nàng là thiên chi kiêu nữ của tông môn, đi tới đâu cũng được người đời kính ngưỡng.
Sau khi đính hôn với Mục Khanh Dương, nàng lại thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665754/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.