"Nhị muội, muội tuyệt đối không được xảy ra chuyện! Nếu muội có gì bất trắc ta và phụ thân phải làm sao đây, nhị muội, muội mau tỉnh lại!"
Tuệ An bồ nhào tới, quỳ dưới đất, nàng vừa rơi lệ, thút thít nói, vừa đưa ngón cái ra nhấn vào nhân trung của Tôn Tâm Từ, hận không thể bẻ gãy cái cằm này của nàng ta!
Ấn ấn, lão nương cho ngươi giả bộ!
Thấy mí mắt Tôm Tâm Từ run run, lòng Tuệ An sảng khoái, một tay khác đưa đến hông Tôn Tâm Từ, dùng sức nhéo một cái.
Không phải ngươi nói lão nương tàn nhẫn sao, vậy lão nương sẽ tàn nhẫn cho ngươi xem, ta cho ngươi giả bộ bất tỉnh, để cho người hại ta!
Tuệ An buông hông của Tôn Tâm Từ ra nhưng sau đó lại mạnh mẽ nhéo tiếp, một mặt nàng tàn nhẫn chỉnh đốn Tôn tâm Từ, một mặt nàng vẫn đau lòng gào khóc.
"Nhị muội, muôi mau tỉnh lại, đừng dọa tỷ... nếu muội có chuyện gì, tỷ cũng không muốn sống..."
Nàng vỗn chỉ muốn diễn trò, nhưng gọi một hồi lại nghĩ đến đủ chuyện của kiếp trước, đau buồn, nước mắt giống như từng hạt châu kéo nhau lăn xuống. Người ngoài nhìn vào quả thật kinh hoàng rồi lại lo lắng vì không giúp được gì. Khóc cùng nhiều tay lại càng dùng sức, hận không thể xé một khối thịt trên hông Tôn Tâm Từ ra.
Sao Tôn Tâm Từ có thể ngờ Tuệ An sẽ làm như vậy, nàng vốn muốn nằm trong ngực Lý Vân Sưởng, hưởng thụ mùi Long Tiên Hương dễ ngửi trên người hắn, trong lòng đang vui sướng, chỉ cảm thấy một phen kinh sợ như vừa rồi cũng đáng giá. Nhưng không ngờ giây tiếp theo lại bị Tuệ An chăn ngang ném xuống, gáy nàng đụng phải vào nền đất đau buốt khiến nàng suýt chút nữa đã kêu lên.
Chưa kịp lấy lại tinh thần, Thầm Tuệ An đã nhào tới, cuối cùng còn tàn nhẫn nhéo nàng! Tôn Tâm Từ nổi giận, nhưng lúc này nàng nào dám tỉnh, chỉ có thể nắm chặt quả đấm, mười đầu ngón chân cũng co lại chịu đựng đau đớn này, nằm trên đất mặc kệ Tuệ An giày vò.
Quan Nguyên Hạc đi vài bước ra ngoài lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn rõ ràng tất cả chuyện vừa xảy ra. Hiện tại hắn từ trên cao nhìn xuống tự nhiên cũng thấy được động tác mờ ám của Tôn Tâm Từ.
Lại nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Tuệ An, vẻ mặt đầy lo âu, nhưng hành động lại như muốn xé xác Tôn Tâm Từ, không biết tại sao trong lòng hắn lại có chút buồn cười, hai mắt thâm thúy nhìn Tuệ An, lúc này mới nhếch môi phân phó Ngự Lâm Quân thu dọn tàn cuộc.
Mà Ly Vân Sưởng đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình cũng có chút phức tạp.
Đầu tiên, hắn vô cùng kinh ngạc với phản ứng của Tuệ An, vẻ mặt nàng khi đó giống như người bị tử sĩ Đông Khương bổ đao chính là nàng mà không phải hắn. Nàng hoảng hốt lo sợ như vậy, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên tử sĩ Đông Khương, tựa như chỉ cần người nọ làm hắn mất một cọng lông, nàng sẽ nhào tới xé xác hắn ta!
Tình cảm mãnh kiệt như thế khiến hắn cảm thấy rất chân thật, sao nàng lại quan tâm đến mình như vậy? Mà hắn rõ ràng là chưa từng nhìn thấy qua nữ tử này, tại sao nàng lại như vậy?
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không chút nghĩ ngợi đi thẳng đến chỗ Tuệ An, nhưng khi Tôn Tâm Từ phát ra tiếng cảm thán 'tàn nhẫn quá' đó, trước mắt Lý Vân Sưởng lập tức hiện ra cảnh tượng lúc nãy.
Trên cổ của tử sĩ Đông Khương hiện rõ một lổ máu lớn, Cửu Tiết Tiên rút ra kéo theo dòng máu tươi sáng chói, vì vậy hắn cũng có chút đồng ý với lời nói đó, cảm thấy Tuệ An thật tàn nhẫn. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy không nên như vậy, dù sao Tuệ An làm thế chung quy là để cứu mình. Mặc dù thực ra hắn cũng không cần nàng uổng công vô ích.
Hiện tại thấy Tuệ An yếu ớt quý xuống bên cạnh Tôn Tâm Từ khóc lóc, tức khắc nhớ lại cảnh tượng vừa rồi phải chăng chỉ là ảo giác của mình, hắn ở bên này vẫn không hiểu vẻ mặt của Tuệ An, bên kia Phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân Vương Cường đã vội vã tới bẩm báo.
"Điện hạ, tặc tử đều đã bị bắt lại, chẳng qua bên Thường Âm Lâu... rất nhiều phu nhân, tiểu thư đều xảy ra chuyện, ngoài ra An Hoa phu nhân cũng bị trọng thương."
"Bảo vệ tốt ba vị tiểu thư này."
An Hoa phu nhân chính là mẹ ruột của đương kim hoàng hậu Thôi thị, Lý Vân Sưởng nghe vậy, trong lòng cả kinh, không để ý đến Tuệ An nữa, vội thu hồi ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nhíu mày, dặn dò đôi câu rồi đi nhanh về phía Thường Âm Lầu.
Lý Vân Sưởng vừa rời khỏi, ba người Tuệ An dưới sự bảo vệ của Ngự Lâm quân được đưa vào một tòa trà lâu cách Thường Âm lâu ba mươi thước ở sâu trong quán, trong trà lâu đã sớm được Ngự Lâm quân thanh trừ. Từ trong ra ngoài đều là binh sĩ của quân Đông chinh, có bọn họ canh giữ ở đây, tất nhiên ba người Tuệ An rất an toàn.
Lúc Văn Cảnh Tâm tỉnh lại, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng dựa vào trong ngực Tuệ An, đôi tay nắm chặt lấy Tuệ An. Mà Tôn Tâm Từ cũng không giả bộ nữa, ngồi ở một bàn khác bên cạnh, cách rất xa Tuệ An tay nắm chặt khăn lụa áp lên môi trên.
Nàng cảm thấy nơi đó rất rát, vừa rồi có nhìn qua trên khăn lụa toàn là máu, mà miệng thì đau dữ dội, cảm giác như răng có chút lung lay.
Thẩm Tuệ An ra tay thật tàn nhẫn!
Nghĩ như vậy nàng ta bèn trợn trừng mắt nhìn Tuệ An, trong mắt tràn ngập hận ý. Hiện tại làm sao nàng ta còn có thể nhớ tới, vừa rồi nếu không phải có Tuệ An, nói không chừng nàng ta đã chết ở Thường Âm Lầu rồi.
Tuệ An hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt độc ác của Tôn Tâm Từ, không quan tâm tới nàng ta, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Văn Cảnh Tâm, nhỏ giọng trấn an.
"Tỷ yên tâm, Văn nhị công tử và hai muội muội của tỷ đều được hộ vệ của vương phủ bảo vệ, hơn nữa bản thân bọn họ cũng thông thạo võ nghệ vì vậy chắc chắn sẽ an toàn. Nha đầu Mạn Nhi là một người thông minh, nhát định không có chuyện gì."
Văn Cảnh Tâm nghe vậy trong lòng thoáng nhẹ nhõm, nhưng lại nhớ tới chuyện lúc nãy.
Lúc đó khi tử sĩ Đông Khương xông lại, đám đông loạn lạc khiến nàng và người của Văn phủ tách ra, bên cạnh chỉ có Tuệ An, nếu không phải Tuệ An kéo nàng chạy, chắc nàng đã gặp chuyện rồi!
"Vừa rồi nếu không phải có muội, e rằng lúc này tỷ đã vào Địa Phủ! Thật may hôm nay tổ mẫu và mẫu thân bọn họ không đến, nếu không... ngay cả An Hoa phu nhân cũng bị thương... không biết bao nhiêu người sẽ gặp rắc rối, Đại Huy quốc thái dân an, trời đất thanh tịnh, kinh đô ca múa mừng cảnh thái bình, bao năm nay không còn cấm việc đi lại vào ban đêm, sao biết có thể chuyện đáng sợ như vậy..." Văn Cảnh Tâm cảm kích nắm lấy tay Tuệ An, cảm thán nói, cho đến bây giờ nàng vẫn còn không dám tin vào mọi chuyện vừa xảy ra.
Lúc này bên ngoài có động tĩnh, Ngự Lâm Quân hộ tống các tiểu thư phu nhân vào trà lâu, bọn người Tuệ An vội vàng tiến lên giúp một tay, đỡ người bị thương ngồi xuống ghế, an ủi những người khóc tỉ tê.
"Cô nương!"
Ngay lúc Tuệ An đang khuyên bảo nhị cô nương nhà Hàn Lâm học sĩ, lại nghe thấy tiếng kêu vội vàng từ cửa truyền tới, nàng quay đầu thấy bốn người Xuân Hạ Thu Đông chạy vào, nước mắt lưng tròng nhìn mình, Tuệ An thả lỏng nở nụ cười.
Lúc nãy nàng không nói, thực ra trong lòng nàng rất lo lắng cho bốn nha đầu này, chỉ sợ các nàng gặp chuyện không hay, nhưng bốn người họ biết võ cũng khiến nàng an tâm không ít. Giờ đây trông thấy bốn người đồng loạt xuất hiện, Tuệ An lập tức cảm thấy cả người thả lỏng, ngực vốn bị đè nén nay đã từ từ thông thoáng.
"Cô nương, người hù chết nô tỳ, may mắn cô nương vẫn ổn, nếu cô nương... nô tỳ cũng không muốn sống!" Thu Nhi chạy lại, ôm lấy Tuệ An, mừng chảy nước mắt.
"Nói bậy gì đó! Cô nương đại phú đại quý tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện!" Xuân Nhi mắng Thu Nhu, hốc mắt cũng đỏ lên.
"Nhị ca, sao huynh lại bị thương?"
Bên kia truyền tới giọng nói run rẩy của Văn Cảnh Tâm, Tuệ An nhìn thấy Văn Tư Tồn được đỡ vào, ôm ánh tay phải không ngừng chảy máu, sắc mặt hắn hơi trắng bệch, Tuệ An vội vàng đi tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]