Chương trước
Chương sau
Vì Văn Tư Tồn ngồi cùng một chỗ với Quan Nguyên Hạc, cũng đang đối mặt Tuệ An, tất nhiên đã sớm phát hiện không khí có vẻ khác thường, đành cười nói làm hòa: “Ý Văn Hiên đại ca là, mời Thẩm muội muội mau đứng lên đi, lại nói ngày đó Tam muội là theo ta Nhị ca này ra ngoài, ta không che chở được Tam muội, nếu nàng mà có mệnh hệ gì, người làm ca ca như ta có chết nghìn lần cũng không đền đủ tội, Thẩm muội muội cứu Tam muội nhà ta, cũng là cứu cái mạng này của ta, đáng ra ta đây phải hành lễ với Thẩm muội muội mới phải.”

Hắn nói xong đã đứng dậy, muốn xoay người hành lễ với Tuệ An, chẳng qua một cánh tay của hắn đang bị thương, giờ còn đang quấn đầy băng vải, tay trái nâng lên mới nhận ra tay phải đã bị cố định không thể thi triển động tác, nhưng hắn đã cúi được nửa người, tư thế hiển nhiên là vô cùng buồn cười.

Văn Tư Tồn luôn theo đuổi hình tượng ổn trọng ôn hòa, cử chỉ phong độ có thừa, mọi người chưa từng thấy qua dáng vẻ này của hắn, nhất thời cả phòng cười rộ lên, trên mặt Văn Tư Tồn cũng nổi lên một tia xấu hổ.

Có hắn giải vây, Tuệ An lập tức đứng lên, nghiêng người né đi đại lễ của hắn, lại luôn miệng hỏi thăm thương thế của hắn, nói không dám nhận. lại nghe Định Bắc vương phi cười nói: “Xem cái phòng này đi, như là so bì với nhau ai biết lễ nghĩa hơn ai vậy, vội vàng cái gì chứ, xem mắt ta cũng nở hoa rồi này.”

Mọi người nghe vậy đều nở nu cười, Tuệ An thừa dịp mọi người không chú ý lén nháy nháy mắt ra hiệu cho Văn Cảnh Tâm.

Văn Cảnh Tâm sao không hiểu tính tình Tuệ An? Biết nàng không có kiên nhẫn ở trong này đối phó với một đống người, đúng lúc nàng cũng không nghĩ ở lại thêm, liền tiến đến bên tai Văn lão thái quân ngọt ngào thì thầm vài câu.

Văn lão thái quân cười cười dí yêu vào trán nàng, nói: “Còn hận không cho tất cả mọi người biết tình cảm hai đứa tốt thế nào à, muốn đi chơi thì cứ nói thẳng, đừng để mấy người chúng ta vướng mắt hai đứa.”

Văn Cảnh Tâm cười nói: “Đâu có đâu, chẳng phải là cháu gái sợ mình cùng An nương nói năng lung tung bên cạnh tổ mẫu sao, cháu gái cám ơn tổ mẫu.”

Văn lão thái quân nghe vậy đành cười khoát tay nói: “Một đám đều là con khỉ nhỏ, nhanh nhanh đi thôi, đừng chắn tầm nhìn của ta nữa.”

Văn Cảnh Tâm chỉ cười, kéo tay Tuệ An, Tuệ An liền đứng lên, hành lễ với Văn lão thái quân một cái, sau mới theo Văn Cảnh Tâm ra khỏi phòng ốc, hướng Minh Tâm viện của Văn Cảnh Tâm mà đi.

Đến Minh Tâm viện, Văn Cảnh Tâm phân phó Mạn Nhi bày lên trà với điểm tâm, cùng Tuệ An lăn lên nhuyễn tháp nói hết chuyên này đến chuyện nọ.

Nhớ lại cả phòng oanh yến vừa rồi, còn có khắp phòng sặc mùi son phấn, Tuệ An hơi nhíu mày, nói: “Lão thái quân đang bệnh, người nhà các ngươi lại tụ tập xôn xao, không sợ quấy rầy lão thái quân nghỉ ngơi sao?”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy bĩu môi, nói: “Ngươi cho rằng các nàng là đi thỉnh an lão thái quân ư? Mới không phải đâu, một đám đều có tâm tư cả, các nàng có quan tâm tổ mẫu đang dưỡng bệnh hay là không đâu.”

Tuệ An ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Không phải đi thăm bệnh, vậy là có tâm tư gì chứ?”

Văn Cảnh Tâm cũng cười lạnh, “Ngươi chẳng lẽ không nhớ, hôm nay trong phòng còn thừa ra một người.”

Quan Nguyên Hạc? Chuyện này thì có liên quan gì đến y?

Tuệ An vẫn sửng sốt, nhưng lại lập tức nghĩ đến một phòng các cô nương người người trang điểm tinh xảo, trong lòng khẽ chuyển, mặt lộ vẻ giật mình. Cũng khó trách, Quan Nguyên Hạc kia tuổi còn trẻ đã lập được công lớn, lại xuất thân quý tộc, bộ dạng cũng là rồng trong đám người, nói thật sống đã hai đời như Tuệ An mới thấy một nam tử có thể so sánh với Lý Vân Sưởng.

Không đúng, hiện tại Lý Vân Sưởng vẫn còn rất trẻ, không có được phần trầm ổn uy nghiêm như Quan Nguyên Hạc. Nam tử xuất sắc như vậy, lại chưa có hôn ước, chẳng khác nào một miếng thịt béo bở ai cũng để tâm, chỉ còn chờ có người đi nhận thôi, bảo sao các cô nương đều phương tâm ám động, nổi lên tâm tư cơ chứ.

Nhưng Quan Nguyên Hạc kia suốt ngày chỉ biết bày ra khuôn mặt lạnh lùng chết người, tính tình còn cổ quái khó đoán, cũng không biết cướp về thì có tiêu thụ được hay không.

“Nhìn qua hào hoa phong nhã”, nhớ tới ngày nào đó Xuân Nhi miêu tả Quan Nguyên Hạc, Tuệ An liền rùng mình một cái.

Văn Cảnh Tâm thấy Tuệ An lộ vẻ giật mình, cũng nói luôn: “Kỳ thật ta thấy các nàng đúng là rỗi hơi, mắt nhìn của Văn Hiên ca ca không phải là thường đâu, mấy năm nay không biết Quan phu nhân đã tìm bao nhiêu danh môn khuê tú về cho huynh ấy, huynh ấy cũng chưa từng đáp ứng. Trước đây Văn Hiên ca ca đến phủ chúng ta đâu có ít, mấy người tỷ tỷ kia của ta có ai mà huynh ấy chưa thấy qua? Nếu thật là có ý, còn cần đợi đến hôm nay sao? Ta thấy chuyện này đúng là không có cửa, thừa hơi mới đi làm.”

Tuệ An không ủng hộ nói: “Ngươi cũng nói đó là trước đây, nay hai người tỷ tỷ kia của ngươi người nào người nấy như hoa hải đường chớm nở, không chừng Quan Đại tướng quân đúng là có động lòng với người nào thì sao? Còn nữa, thân phận của cô nương Văn gia thế nào, ngay đến Thái hậu nương nương cũng là từ Văn gia các ngươi mà ra, nếu đến cô nương trong Văn phủ mà người ta cũng không vừa ý, ta đây thật cho rằng kẻ này đúng là không biết trời cao đất rộng đấy.”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy hồ nghi nhìn chằm chằm Tuệ An, nói: “Cũng không thể nói như vậy được, nhân duyên là do trời định, trên đời này có biết bao nhiêu người, không chừng giữa một biển người huynh ấy đã vừa mắt ai rồi cũng nên. Sao có thể chỉ vì là tiểu thư Văn gia, thì nhất định phải thích, làm gì có cái lý như vậy. Hơn nữa, trước kia Văn Hiên ca ca đã từng đính hôn với đích nữ của Tương Dương Cố gia, vị Cố đại tỷ tỷ kia tuy là đã qua đời, nhưng nghe nói năm đó còn được xưng tụng là Bắc quận đệ nhất mỹ nhân. Ngày trước Mẫn thái phi chuyên sủng hậu cung, dung mạo không ai bì được, mẫu thân ta nói vị Cố đại tỷ tỷ đính hôn với Văn Hiên ca ca bộ dạng có đến sáu bảy phần giống với Mẫn thái phi, còn nổi danh là tài nữ, chỉ tiếc hồng nhan bạc phận… Haiz, tại sao ta lại thấy ngươi có địch ý với Văn Hiên ca ca thế nhỉ?”

Tuệ An bị nàng nói đến cứng họng, chuyện hôm qua bị chọc ghẹo nàng ai cũng chưa nói, mà chẳng có mặt mũi nói ra. Trải qua một hồi như vậy, làm sao nàng còn có thể có hảo cảm với Quan Nguyên Hạc cơ chứ !?

Tuệ An bị ánh mắt nghi ngờ của Văn Cảnh Tâm làm cho cả người không được tự nhiên, đành cười giả lả, nói: “Cái gì mà làm sao? Ta đây rất tốt, nhưng nãy giờ ngươi cứ nói này nói nọ, hình như ngươi mới là người vừa mắt người nào thì phải, ngươi cứ nói cho ta biết, để ta xem Cảnh Tâm nhà chúng là là cùng thiếu gia nhà ai hai mắt nhìn nhau trong biển người đây?”

Văn Cảnh Tâm bị Tuệ An trêu thì đỏ mặt trừng mắt, giơ tay làm bộ như muốn đánh Tuệ An, “Ngươi nha đầu chết tiệt này, dám trêu ta, xem ta có khâu cái miệng ngươi lại hay không.”

Tuệ An cười trốn đi, lại tỏ vẻ sợ nàng, liên tục cúi người xin tha, nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng cười vui đùa giỡn. Tuệ An với Văn Cảnh Tâm đang mải cười đùa, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của vài nha đầu, sau đó Mạn Nhi nâng rèm tiến vào mang theo một người toàn thân xanh biếc một mảnh, dáng người yểu điệu, nhìn qua cũng là một nha hoàn có nhan sắc, là đại nha hoàn bên cạnh Văn lão thái quân, Bích Vân.

Bích Vân tươi cười hành lễ, nói: “Tam cô nương, Đại tiểu thư, mấy người Nhị thiếu gia cùng Quan tướng muốn chơi tửu lệnh trong Phúc Hành viện, Đại thiếu gia với Tam thiếu gia cũng đều đã trở về, lão thái thái sai nô tỳ đến thỉnh Tam cô nương cùng Thẩm cô nương qua đó, cùng nhau xem chút náo nhiệt.”

Tuệ An nghe vậy thì hơi giật mình, thầm nghĩ Quan Nguyên Hạc đúng là vô tâm vô tính, Văn lão thái quân còn đang bệnh tật, cháu trai cháu gái vẫn muốn chơi đùa tửu lệnh, uống rượu thưởng nhạc.

E là Văn lão thái quân cũng là ngầm đồng ý chuyện này, bằng không bọn tiểu bối nào dám phóng túng như vậy?

Văn Cảnh Tâm nghe thế kéo tay Tuệ An, nói: “Hôm qua ngươi bị hoảng sợ vừa khéo nghe nhạc vui đùa một chút cho tình thần thoải mái, cũng là dịu đi tình hình mấy hôm nay, đi thôi.”

Tuệ An có phần do dự, đây chính là yến tiệc trong nhà rồi còn đâu, phủ Định Bắc vương người ta là muốn chiêu rể cho các cô nương trong nhà, nàng cũng không nghĩ đi theo cản đường.

Ai ngờ Tuệ An đang muốn chối từ, Văn Cảnh Tâm lại đáng thương cười khì lôi kéo cánh tay nàng vung vẩy nói: “An nương tốt, coi như là ngươi theo giúp ta đi, đi mà ~”

Bích Vân cũng cười nói thêm: “Thẩm cô nương xin đừng từ chối, lão thái thái chúng ta nói, Hầu phủ cô quạnh, hôm qua Thẩm cô nương lại bị kinh hách, nhìn sắc mặt vẫn không được tốt. Suy cho cùng cần phải vui vẻ một chút thì mới có thể buông được tâm sự, phân phó nô tỳ nói với Thẩm cô nương, chỉ cần vui chơi cho tốt thì đến trưa lão thái quân chúng ta sẽ bỏ tiền túi ra làm một bàn tiệc cho cô nương. Lão thái quân còn nói, Thẩm cô nương nếu muốn chối từ, có nghĩa là vốn không có xem người là bà nội, như vậy người sẽ đau lòng lại càng thêm bệnh đó.”

Tuệ An vừa nghe, nào có lý do từ chối, cười nói: “Xem tỷ tỷ khéo miệng chưa kìa, An nương cũng biết tấm lòng của lão thái quân, lão thái quân nhất định cũng biết An nương đối với lão nhân gia người một tấm chân tình, sao có thể không đi cơ chứ.”

Nói xong liền đứng lên, cùng Văn Cảnh Tâm đến Phúc Hành viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.