Chương trước
Chương sau
Tuệ An bên này đưa mắt luẩn quẩn vòng quanh đội hình hai bên, bên kia Văn Cảnh Tâm đã ra hiệu cho Bình vương bắt đầu dẫn cầu vào trận.

Bình vương cưỡi ngựa ra sân, Văn Cảnh Tâm nâng tay, nhất thời xung quanh sân bóng vang lên một hồi chiêng mạnh mẽ. Hai mắt Tuệ An chợt lóe, Bình vương đã lập tức vung gậy, cây gậy giống như mảnh trăng cuối tháng, đánh vào tức thì trái cầu màu đỏ bay vút lên không trung, hóa thành một đường cong mờ mịt, nhanh như chớp hướng tới cầu môn phía đối phương.

Con ngựa dưới thân Tuệ An từ lúc tiếng chiêng vang lên đã gồng mình phì phò đầy hưng phấn, nay Tuệ An vừa buông lỏng dây cương, nó liền trào dâng khí thế, nhắm thẳng theo trái cầu nhỏ kia mà lao tới.

Và đồng thời chúng tuấn mã trong sân cũng thi nhau hí lên, ngập tràn hưng phấn, tất cả đều lao ra, tạo nên âm thanh khi trầm khi bổng. Tiếng chiêng càng nhanh, tiếng vó ngựa cũng ngày càng dồn dập, bụi đất tung bay cuồn cuộn.

Quan Nguyên Hạc cũng phi ngựa đuổi theo, y cảm thấy trái phải đều có người kèm sát theo, liếc mắt nhìn qua bên phải là Thuần vương Lý Vân Nghị, bên trái cũng là Tuệ An một thân kỵ trang anh khí hiên ngang. Thuần vương thấy ba người cùng phóng về một hướng không khỏi ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang Quan Nguyên Hạc, tiếp đó không chần chừ xoay ngựa phi về phía bên phải.

Tuệ An vừa thấy Thuẩn vương quay đầu, lại thấy trái cầu Bình vương đánh ra đã được bảo vệ dưới tay Đoan Ninh công chúa và đám người Tần vương, hiểu ngay là họ muốn tấn công, cũng quyết đoán phi ngựa về phía đông. Nháy mắt đã cùng Thuần vương lập trận một đông một tây dẹp đường cho Quan Nguyên Hạc tiến đánh. Quan Nguyên Hạc khẽ liếc nàng một cái, khóe môi bất giác cong cong.

Trong lúc đó, mấy người Thái vương thấy ba người Tuệ An lập thành trận thế, cũng nhanh chóng nhận ra vị trí của mình, Thái vương theo sát Thuần vương, Quan Nguyên Trác đuổi sát Tuệ An, Quan Lễ Trân cùng Quan Lễ Khiết một trước một sau chặn đầu trận tuyến.

Bình vương thấy đối phương lập trận phòng thủ, hành động lại mau lẹ, liền biết ngay đã gặp một đối thủ ngang tài ngang sức. Người ngựa hai bên gặp nhau, Thuần vương, Quan Nguyên Trác ở hai cánh đã nhanh chóng cản lại mấy người Đoan Ninh cùng Thuần vương, mà Bình vương chỉ cảm thấy bên người có một trận gió lạnh vút qua. Đã thấy Tuệ An giục ngựa ép sát, ngăn lại thế tiến công của họ, bấy giờ tiếng vó ngựa đan xen một chỗ, không khác nào âm thanh chém giết trên sa trường.

Bình vương bị vây đành phải chuyển cầu cho người khác, phía sau đã có Đoan Ninh công chúa và Khương Hồng Ngọc triển khai trận thế chạy lên tiếp ứng, đúng lúc Đoan Ninh định tiếp cầu, thì bên phải nàng loáng thoáng xuất hiện bóng dáng một cây gậy, ngay lập tức chắn ngang gậy của nàng, chưa định thần lại đã thấy nó vung lên một cái, cắt ngang đường bay của trái cầu đỏ kia.

Đoan Ninh giật mình sửng sốt, có phần ủy khuất nhìn theo hình bóng xa dần của Quan Nguyên Hạc, trợn mắt ngẫm nghĩ lại tình hình một chút, sau đó mới vội vàng giục ngựa chạy theo hướng cầu bay.

Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc đoạt cầu thành công, nhướng mày cười một tiếng, bỏ rơi Bình vương nhanh chóng quay ngựa, đổi thủ thành công, phi thẳng về cầu môn đối phương.

Bình vương chứng kiến Quan Nguyên Hạc đoạt cầu hết sức gọn nhẹ, mà phản ứng của Tuệ An cũng không hề kém cạnh, liền buột miệng thốt lên một tiếng:

“Hay!”

Dứt lời, cũng quay ngựa đuổi theo. Nơi trái cầu chỉ to bằng quả đấm rơi xuống, sớm đã trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người. Thái vương, hai tỷ muội Quan thị cùng Khương Hồng Như, Bát hoàng tử không ai nhường ai, năm bảy cây gậy va đập vào nhau, đang lúc mấy người tranh giành lẫn nhau thì một người cưỡi con ngựa lông vàng ánh kim dùng khí thế sét đánh không kịp trở tay cản đường Đoan Ninh công chúa và Bình vương, hắn phi ngựa hướng tới, gậy vừa vung lên, trái cầu nhỏ nhỏ đã chuyển hướng, đúng là Thuần vương.

Tuệ An thấy Thuần vương dùng sức không hề nhẹ, khoảnh khắc lướt qua bên cạnh người Bình vương còn thoáng thấy cây gậy có chuyển động mập mờ gì đó, không khỏi giật mình hoảng hốt, ánh mắt càng đảo quanh vài vòng, chỉ nói trận cầu hôm nay sợ là dính đến cả máu me, trong lòng thầm nhủ nhất định phải coi chừng, tay ghìm cương ngựa càng cẩn thận không dám đi bừa.

Bình vương bị Thuần vương đánh lén vào hông, ánh mắt thoáng chốc trở nên âm u, nhưng rất nhanh đã khôi phục, lại giục ngựa đuổi theo, khi đến sát phía sau Thuần vương thì vung gậy muốn đoạt cầu, chỉ là cuối cùng Thuần vương vẫn hơn một bậc, đã nhanh chóng đánh trái cầu bay về phía khác.

Đúng lúc đó Tuệ An nghiêng mình thoát khỏi sự kìm kẹp của Khương Hồng Ngọc phóng lên, dáng người tung bay trong gió khẽ rạp người trên lưng ngựa, vươn tay vung gậy, trái cầu còn chưa chạm đất đã đụng phải đầu gậy của Tuệ An, mà Quan Nguyên Hạc cũng đã có mặt ở phía trước, ‘vèo’ một tiếng tiếp lấy đường cầu của Tuệ An, đánh thẳng vào cầu môn đối thủ.

Một đường chuyền này ba người phối hợp cực kỳ ăn ý, trái cầu dường như bay từ sân bên nọ sang đến địa phận sân bên kia, đang lúc mọi người còn thất thần chưa hiểu chuyện gì thì cầu đã vào lưới, ngỡ ngàng một hồi mấy người Quan Lễ Trân mới hoan hô ầm ĩ, mà trên khuôn mặt đám người Bình vương cùng tỷ muội Khương gia, Đoan Ninh lại thoáng hiện lên vẻ tức tối.

Tuệ An thấy cầu vững vàng đáp xuống cầu môn, cũng vui mừng hớn hở. Theo bản năng nhìn về phía Quan Nguyên Hạc, đúng lúc thấy y cũng nhìn lại mình, thấy Tuệ An cười tươi như hoa, giống hệt trẻ con được kẹo, không khỏi nhẹ cong khóe miệng.

Văn Cảnh Tâm giơ tay ra hiệu công nhận bàn thắng, đánh lên ba hồi trống, cũng cắm lên một lá cờ cho đội Tuệ An, bày tỏ tỷ số trận đấu. Bên Quan Nguyên Hạc khí thế dâng cao ngùn ngụt, ai nấy mặt mày hoan hỉ vui cười.

Mà phe Bình vương cũng không nổi giận, vừa vào trận đã lập tức phản công, mấy người Tuệ An nhanh chóng trở về phòng thủ, Bình vương một lần nữa dẫn cầu tiến công, lại bị Tuệ An bám lấy như hình với bóng cản trở trước sau. Hắn hơi dừng một chút, thình lình đưa tay phải cầm gậy muốn đánh vào mạn sườn Tuệ An. Nàng chỉ cảm thấy gậy kia toát ra sức mạnh khiến nàng không thể trụ vững, cánh tay tê rần, mắt thấy gậy sắp chạm tới tay mình, đáy lòng ớn lạnh một mảng.

Thế nhưng đúng lúc gậy kia vung tới. Bên cạnh nàng có bóng người lóe lên, gương mặt ôn nhu tuấn mỹ của Lý Vân Sưởng thoáng chốc hiện ra phía trước, tiếp đó hắn giơ tay, ngăn lại cây gậy đã sắp chạm đến người nàng rồi đẩy trở lại.

Tuệ An sửng sốt, đợi lấy lại tinh thần thì Bình vương sớm đã vượt qua mình vung tay đánh cầu, chuyền tới dưới chân Khương Hồng Ngọc, Khương Hồng Ngọc cưỡi bạch mã tiếp cầu tránh khỏi sự đeo bám của Quan Nguyên Trác lọt vào địa bàn của bọn họ, động tác gọn gàng dứt khoát, quả nhiên là cao thủ cưỡi ngựa, ngay cả Tuệ An cũng không thể không thầm khen một tiếng.

Đoan Ninh công chúa cùng Bát hoàng tử thấy nàng dẫn cầu đến, lập tức song song yểm trợ. Lại chẳng biết Quan Nguyên Hạc đã về sân tự lúc nào nhanh như chớp phá vỡ trận thế của ba người, vừa lao ngựa cắt ngang thì cầu đã đổi chủ.

Đám người Bình vương rối rít vây thành một bọc đuổi theo y, Tuệ An nhân cơ hội mà lên, thấy Quan Nguyên Hạc đã sắp tới gần, đang chuẩn bị đón cầu, thì Khương Hồng Ngọc lại đột nhiên mạnh mẽ chen vào, xô lấn bắt ép Tuệ An phải quay ngựa tránh đi.

Quan Lễ Khiết thấy Khương Hồng Ngọc không ép sát mình như trước mà lại đi ngăn cản Tuệ An thì không khỏi sững sờ, quát to một tiếng, đã phóng về bên kia, tiếp ứng cho Quan Nguyên Hạc. Trái cầu đỏ thắm bay một đường cong xinh đẹp nối từ Quan Nguyên Hạc đến Quan Lễ Khiết, lại từ Quan Lễ Khiết được đưa thẳng về phía trước.

“Thật xin lỗi!”

Tuệ An nháy mắt với Khương Hồng Ngọc, nhanh chóng trở về vị trí cũ của mình. Khương Hồng Ngọc tức đến nỗi mặt mũi xanh mét, còn chưa kịp phát tác, Đoan Ninh công chúa từ phía sau chạy tới, lại cũng trừng mắt nhìn nàng, Khương Hồng Ngọc uất ức cắn môi, sát khí đằng đằng nhìn theo bóng dáng Tuệ An.

Quan Lễ Trân chuyền cầu cho Thái vương, lại bị Văn Tư Tồn đoạt mất, hắn mang cầu đưa về hướng ngược lại, Tuệ An thấy thế gấp rút giục ngựa chặn cầu, hai người đến gần, vốn Tuệ An cũng biết kỹ thuật dẫn cầu của Văn Tư Tồn vô cùng tuyệt vời, cho nên chẳng mảy may cho rằng có thể đoạt cầu, chỉ áp sát hắn hy vọng ngăn được phần nào thế tiến công của bọn họ, tranh thủ thời gian cho Thuần vương cùng Quan Nguyên Hạc quay về phòng thủ.

Ai ngờ Văn Tư Tồn cảm thấy một thân ảnh màu hồng vụt lên một cái, ngước mắt đã thấy Tuệ An nghiêm mặt giục ngựa, mồ hôi đầm đìa, gò má phập phồng, ánh mắt lóe lên tia sáng đầy kiên định, phong thái hiên ngang hào phóng không ai bằng, hắn nhìn đến ngơ ngác, lơ đãng đưa gậy khỏi cầu.

Tuệ An chỉ mải miết dán mắt vào trái cầu nhỏ kia, thấy cầu lăn ra khỏi phạm vi đường gậy của Văn Tư Tồn, mặc dù trong lòng khó hiểu nhưng trên tay cũng không dừng lại, thoáng cái đã đoạt được cầu, vung gậy chuyền nó về phía Thuần vương.

Nàng đoạt xong cầu trong tay Văn Tư Tồn, hỉ hả ngước mắt cười với hắn, đã thấy Văn Tư Tồn đang nhìn mình chằm chằm tức thì trở nên lúng túng hoảng hốt, thấy nàng nhìn qua mới vội vã thu ánh mắt xoay ngựa quay về phòng thủ.

Cho dù hắn cực nhanh che giấu cảm xúc của mình, nhưng suy cho cùng chỉ là thiếu niên non nớt, mà có là trầm ổn trưởng thành, cũng chưa chắc giấu được tình ý đong đầy trong mắt kia. Tuệ An vừa sợ vừa ngạc nhiên, giật mình đờ người tại chỗ, đợi đến khi nàng cảm thấy bên người mình có một cơn gió lạnh vụt qua, thì Khương Hồng Ngọc và Khương Hồng Như đã một trước một sau vây nàng ở giữa, Khương Hồng Ngọc khẽ híp mắt phương, rạp người trên mình ngựa, hai tay ôm chặt đầu ngựa, nâng chân phải dùng sức đạp mạnh con ngựa dưới thân Tuệ An, Tuệ An cả kinh, cố gắng điều khiển ngựa né tránh, nhưng bên kia Khương Hồng Như đã nhân cơ hội vung lên một gậy đánh vào phía đầu con ngựa.

Lập tức ngựa của Tuệ An đau đớn hí vang, vùng vẫy quẫy đạp vó trước, Tuệ An hoảng hốt quát một tiếng, quyết đoán vứt đi cây gậy trong tay, phải giữ chặt cương ngựa thì mới có thể bảo đảm mình không bị quăng khỏi lưng nó.

Bên kia Thuần vương đang định vung gậy chuyền tiếp đường chuyền của Tuệ An, lại bị Bình vương thẳng mặt cản trở, giữa hai người ngấm ngầm nổi lên giông bão. Thuần vương nghiến răng nhìn Bình vương một cái. Đúng lúc Thái vương cũng vội vàng chạy tới, hai người đưa mắt nhìn nhau. Thuần vương tức thì vung gậy, nhưng là đánh về phía Bình vương chứ không phải là quả cầu đỏ thắm dưới chân.

Bình vương không thể không nghiêng người tránh né, nhưng Thái vương đã xông đến như bay, đồng thời quật gậy vào hai chân sau của ngựa, lúc này Bình vương có nhận ra cũng đã không kịp, thân dưới bị đau, con ngựa giãy dụa không thể kiềm chế, tốc độ cực nhanh quay cuồng tung mình tứ phía, Bình vương kinh hô một tiếng, nhất thời hoảng loạn, vung loạn cây gậy muốn cứu vãn tình thế, nhưng lại bị Thuần vương bồi thêm một kích đánh nó văng ra khỏi tay hắn bay lên không trung.

Mà Thuần vương vượt qua cũng xoay người lại, vừa loại bỏ xong cây gậy trên tay Bình vương cũng cùng lúc đá thêm một đòn lên bụng ngựa, con ngựa vốn đang hoảng loạn, lại bị đá không khỏi vùng vẫy muốn hất người trên mình nó xuống. Bình vương chỉ cảm thấy có một sức mạnh tạt vào người hắn, nhận ra thì cả người đã văng khỏi lưng ngựa, rơi ầm xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi bất tỉnh nhân sự.

Trái cầu tròn bị Thuần vương đánh ra lại bị Lý Vân Sưởng chặn lại ở phía bên kia, hắn vung gậy xẹt qua mặt đất, trái cầu đỏ thắm bay từ sân nhà sang sân đối thủ, cực kỳ chuẩn xác rơi vào cầu môn. Hắn dường như hoàn toàn không phát hiện ra trận chiến kịch liệt vừa xảy ra, một gậy trúng đích, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng, ngẩng đầu nhìn lại thấy Bình vương đã rơi khỏi lưng ngựa ngã sõng soài trên đất, hoảng sợ hô to một tiếng, nụ cười đông cứng trên mặt, kinh ngạc không biết có chuyện gì.

Bên này đang rối ren hết cả lên, nhất thời trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trên sân, cho nên tình cảnh của Tuệ An bên kia căn bản không ai chú ý. Lại nói Tuệ An vất vả một lúc mới có thể ném đi cây gậy ghìm cương trấn tĩnh được con ngựa, cũng không rảnh chú ý tới trong sân, Khương Hồng Ngọc thấy Tuệ An chưa bị hất khỏi lưng ngựa, liền đưa mắt ra hiệu cho Khương Hồng Như, muốn ra tay đến cùng.

Nào ngờ nàng vừa mới quay đầu, trên không trung liền bay tới một cây gậy không biết của ai, gậy kia vun vút ập xuống, theo trọng lực đập trúng đầu con ngựa của nàng, con ngựa chấn kinh hất vó, Khương Hồng Ngọc không đề phòng thét chói tai ra tiếng, bị dọa sắc mặt trắng bệch, quơ quơ cây gậy trong tay lại đánh vào mắt bên phải của con ngựa dưới thân Tuệ An, đến nỗi thấy cả máu tươi rỉ ra. Khiến cho con ngựa chỉ vừa bình tĩnh lại lần nữa nổi cơn cuồng bạo, mà lần này còn khó khống chế hơn lần trước.

Tình huống hiện tại là thế này, âm thanh khi Bình vương rơi xuống đất, cùng với tiếng Khương Hồng Ngọc thét lên hầu như là đồng thời truyền đến, Thuần vương ra tay thành công, nheo mắt ngoái đầu đã thấy Khương Hồng Ngọc đang chống chọi với con ngựa đã nổi điên, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, vội vã giục ngựa đi về phía Khương Hồng Ngọc.

Tuệ An bên này cũng sợ hãi luống cuống tay chân, cương ngựa không may đã rời tay, nàng chỉ có thể bám chặt lấy bờ ngựa, hai chân kẹp bụng nó, vậy nhưng lúc này con ngựa quả thật đã quá đau, nó điên cuồng xông ra khắp nơi. Nàng biết mình đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, thì con ngựa lần nữa cất vó hí vang, Tuệ An thầm kêu xong đời, lại cảm thấy vòng eo bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, có xu hướng kéo nàng khỏi yên, sau đó bên tai vang lên một giọng trầm thấp:

“Buông tay!”

Tuệ An mơ mơ màng màng, bất giác buông ra bờm ngựa, lập tức thân mình được nâng lên, trong chớp mắt nhẹ nhàng rơi vào trước lồng ngực Quan Nguyên Hạc. Nàng hoảng hốt định thần lại đã thấy Khương Hồng Ngọc cũng ngã khỏi lưng ngựa, nhưng được Thuần vương phi ngựa đón được, cuối cùng hai người ngã nhào trên mặt đất.

Sự việc xảy ra quá nhanh, lúc chuyện xảy ra thì rất nhiều người trên sân còn đang mải mê đưa mắt đuổi theo trái cầu Lý Vân Sưởng đánh ra.

Đợi đến khi xung quanh nhận ra Bình vương ngã ngựa, Tuệ An với Khương Hồng Ngọc vừa trải qua một hồi nguy nan, trên sân mới ồn ào náo loạn cả lên.

Quan Nguyên Hạc cứu Tuệ An xong, liền giục ngựa mang theo nàng chạy về phía Bình vương, lúc y ruổi ngựa đến chỗ Bình vương, nhảy xuống xem xét vết thương cho Bình vương thì Tuệ An vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ hồ.

Nàng giật mình nhận ra đã thấy Lý Vân Sưởng đỡ Bình vương đứng dậy, trên mặt áo trước ngựa Bình vương loang lổ vết máu, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nhìn cực kỳ không ổn, mà Đoan Ninh công chúa trước đó còn tình tứ nhìn Quan Nguyên Hạc cũng sợ hãi run rẩy.

Đoàn người Văn Tư Tồn thì gấp rút huy động xe ngựa Văn phủ tới hỗ trợ, Quan Nguyên Hạc trấn an Đoan Ninh vài tiếng, liền quay ra gọi Lý Vân Sưởng nhanh chóng mang Bình vương tới xe. Bát hoàng tử đã về thành báo tin, Lý Vân Sưởng cùng Văn Tư Tồn thì hộ tống xe ngựa chạy đến y xá của trang trại.

Văn Cảnh Tâm bị những sự cố xảy ra nối tiếp dọa cho không ít, thấy mọi người đi xa, mới đỡ tay nha hoàn đi tới trước ngựa Tuệ An, phân phó Mạn Nhi cùng … đỡ Tuệ An xuống lưng ngựa, kéo tay nàng, sợ hãi nói:

“May có Văn Hiên ca ca cứu ngươi, làm ta sợ muốn chết, sao lại có thể xảy ra những chuyện như vậy cơ chứ?”

Tuệ An liếc mắt nhìn về phía Khương Hồng Ngọc, thấy nàng đã cùng Thuần vương đứng dậy khỏi mặt đất, hiển nhiên không bị thương, chỉ là sợ quá, ràn rụa nước mắt ngã vào trước ngực Khương Hồng Như, nhìn qua thật sự là liễu yếu đào tơ, làm gì còn hung ác đến cùng như khi ra tay với nàng ban nãy?

Thuần vương hình như đang trấn an nàng gì đó, xong cũng phi thân lên ngựa cùng Thái vương vội vàng chạy tới y xá.

Mấy nam tử đã rối rít đi hết, chỉ còn lại tỷ muội Khương gia, Quan gia, Văn Cảnh Tâm cùng Tuệ An vẫn ở chỗ cũ, Quan Lễ Khiết và Quan Lễ Trân an ủi Khương Hồng Ngọc vài câu, lại cùng Tuệ An hàn huyên hai tiếng, lúc này vài nữ tử mới cùng nhau đi về y xá.

Bởi vì trang trại này được xây dựng để phục vụ cho hoàng thất quý tộc, cho nên khu y xá được thiết kế vô cùng tinh xảo sạch sẽ, Bình vương đã sớm được đưa vào phòng riêng, do y quan của trang trại chẩn đoán tình hình thương tổn.

Văn Tư Tồn thì gọi người hầu sắp xếp chỗ nghỉ cho mấy người Tuệ An ở noãn các bên cạnh, trải qua một loạt chuyện như vậy, không khí đã trở nên cực kỳ ngột ngạt, chúng nữ tử đứng ngồi không yên trong noãn các. Bình vương bị thương, còn không biết có thể để lại di chứng gì không, nếu như càng thêm hung hiểm, e là ngay đến Khương Hồng Ngọc cũng chẳng còn tâm tư đâu mà so đo chèn ép Tuệ An nữa, chỉ không ngừng ngó nghiêng ra ngoài, lo lắng bất an không thôi.

Cách một bức tường, y quan mồ hôi đầm đìa run rẩy bắt mạch kiểm tra thương thế cho Bình vương, chỉ nói bị gãy hai cái sương sườn, cũng có nội thương rất nặng. Ông cẩn thận quấn băng quanh ngực hắn, lại mở hòm thuốc, xong xuôi mới lắp bắp nói trong phòng không nên có nhiều người, để tránh quấy rầy Bình vương nghỉ ngơi.

Lúc này tất cả mới mỗi người một vẻ lần lượt rời phòng, Văn Tư Tồn và Quan Nguyên Hạc cùng nhau đi về hướng noãn các, mà Thái vương cùng Thuần vương lại đi về phía tiểu đình bát giác ngay trước cửa y xá, hai người vừa ngồi vào bàn trong tiểu đình, liền thấy Lý Vân Sưởng là người cuối cùng ra khỏi phòng, mặt mũi hắn tràn đầy lo lắng, nhìn thấy hai người thì nghiêm nghị gật đầu, sau đó cũng cất bước hướng về noãn các.

Thuần vương Lý Vân Nghị nhìn theo bóng lưng của hắn cười lạnh một tiếng, nói:

“Lão Thất vờ vịt cũng giỏi quá!”

Ánh mắt Thái vương hơi trầm xuống, vừa rồi trên sân cầu, vốn là hắn bị Lý Vân Sưởng kìm kẹp suốt trận, ngay khi Thuần vương cùng Bình vương va chạm lẫn nhau, thì Lý Vân Sưởng lại đột nhiên thất thủ cho hắn cơ hội phá vỡ vòng vây.

Thuật cưỡi ngựa của Lý Vân Sưởng sao Thái vương lại không rõ, hắn kém người ta không chỉ là hai ba bước, muốn khiến hắn tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, vậy thật sự làm khó hắn. Nghe thấy lời Thuần vương, hắn cũng nheo mắt, thanh âm đầy nuối tiếc, nói:

“Thật không ngờ…lão Tứ… phúc lớn…như thế, hôm nay một kích…không thành, chỉ sợ…Hắn tỉnh lại sẽ…Cáo trạng với phụ hoàng.”

Do hắn có tật nói lắp. Cho nên tiếng ra rất chậm, ngắt quãng hồi lâu mới nói xong một câu.

Thuần vương nhìn huynh trưởng một cái, ánh mắt thoáng hiện lên ảm đạm, lập tức cơ trí nhếch môi, nói:

“Nếu hắn không ngu thì sẽ không tùy tiện cáo trạng trước giờ mã cầu người tranh ta đoạt, vốn là cực kỳ nguy hiểm, xô xô đẩy đẩy là khó tránh khỏi. Ai có thể bảo đảm không phải là con ngựa kịa tự dưng nổi điên? Tự nó phát cuồng thì có liên quan gì tới chúng ta, hắn mà không có bằng chứng rõ ràng, cho dù có tố cáo người này người nọ, thì chưa chắc phụ hoàng đã chịu tin. Ngược lại chúng ta còn có thể nói hắn vu cáo, diễn thêm một màn khổ nhục kế nữa cũng không tồi. Hơn nữa vừa rồi ta còn cứu Khương Hồng Ngọc một mạng, kể cả hắn có gan cáo trạng, phụ hoàng há có thể không nghi ngờ hay sao? Chỉ có lão Thất, hôm nay đúng là khiến cho ta mở mang tầm mắt đây.”

Trong noãn các, tỷ muội Khương Hồng Ngọc nghe được Bình vương đã qua cơn nguy hiểm, lúc này mới vịn tay tỳ nữ đỡ đến nội thất nghỉ ngơi. Mà Văn Tư Tồn cùng Quan Nguyên Hạc đều tự trấn an muội muội nhà mình, Văn Tư Tồn thấy sắc mặt Văn Cảnh Tâm không tốt cho lắm, sợ nàng tái phát bệnh cũ liền hướng Tuệ An xin cáo từ, muốn đưa Văn Cảnh Tâm về thành trước.

Tuệ An đỡ Văn Cảnh Tâm một đường ra khỏi noãn các, đưa nàng lên xe ngựa, nhìn xe ngựa dần dần khuất bóng, vừa yên tâm quay người lại thì đúng lúc chạm mặt Quan Nguyên Hạc từ phía trong đi ra.

Nghĩ vừa rồi y có ơn cứu mạng với nàng, Tuệ An gấp rút bước nhanh qua đó, cắn môi nghiêm trang thi lễ một cái. Quan Nguyên Hạc nhìn nàng không hiểu sao lại hừ lạnh một tiếng, nói:

“Ta sớm đã nói cô còn để địch vây bốn phía, trước sau gì cũng mất mạng rồi thì phải!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.