Tuệ An đã đạt được mục đích, thấy ông hầm hầm bỏ đi, cố nén không bật cười thành tiếng, một mặt phân phó Phương mama giải tán nô tài trong viện, mặt khác chắp tay sau lưng đi vài vòng quanh năm rương châu báu, khua tay nói:
“Thu lại tất cả, để vào khố phòng của ta.”
Đợi trở về phòng, Tuệ An hí hửng lăn lộn trên giường không ngừng khúc khích, Phương mama và đám người Hạ Nhi vào phòng nhìn thấy cũng tươi cười theo:
“Cô nương cũng đừng quá vui mừng, nay chẳng khác nào đã vạch rõ ranh giới cùng lão gia, sau này…”
Phương mama nói, khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn bị mấy rương châu báu kia khiến cho không thể nói bên lời, Thu Nhi nghe vậy khẽ hừ một tiếng, nói:
“Chúng ta còn phải sợ ông ấy sao, dù gì trong lòng nô tỳ cũng chỉ có một người chủ tử, cô nương nói nô tỳ làm gì nô tỳ sẽ làm đó, muốn nô tỳ đối đầu với ai, kể cả có là Ngọc Hoàng thượng đế nô tỳ cũng không sợ!”
Đông Nhi nghe vậy gấp rút đánh một cái vào tay Thu Nhi, quát:
“Còn nói Ngọc Hoàng thượng đế, không sợ thiên lôi đánh chết hay sao, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Xuân Nhi nhìn hai người lắc đầu cười một tiếng, nghĩ đến điều gì lại cảm thán nói:
“Mẹ nói xem, vị Kiều quản sự kia có thật là sẽ đứng về phía cô nương chúng ta không?”
Mọi người nghe thế liền tức khắc thu lại nụ cười, nhìn về phía Phương mama, nhưng thấy bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-nu-hau-mon/2302708/chuong-71-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.