Nhìn bóng lưng Diệp Dung dần dần đi xuyên vào đám người, Trần Khải lúc này mới thu hồi tầm mắt. 
Bên này Diệp Dung đã chen chúc lên được hàng đầu để đứng, liếc nhìn trên đài cao người đang biểu diễn, cậu xem đến say sưa. Tất nhiên là những người có mặt ở đây cũng giống cậu, đôi mắt chưa từng rời khỏi sân khấu chỉ vì sợ bỏ lỡ một phân đoạn nào đó. 
Tiếng nhạc cùng lời thoại rõ ràng bên tai, Diệp Dung không để ý tới Đặng Lâm đã đứng bên cạnh mình từ khi nào. Môi hồng hé mở, thầm thì hát theo những lời nhạc cậu nghe được. Đặng Lâm một bên có chút buồn cười, nghĩ thầm Diệp Dung đúng là thích xem kịch, nghe được xuất thần, hắn đến gần như vậy cũng không để ý tới. Lúc này ánh đèn sân khấu chợt dời đi, xung quanh ánh sáng ít hẳn. Không có bọn bạn đi theo bồi nói chuyện, Đặng Lâm tẻ nhạt tính bắt chuyện với Diệp Dung, thì ánh đèn bỗng dưng bừng lên, chiếu rọi đến toàn sân, sấn đến nổi bật chân dung thiếu niên. 
Thiếu niên lông mi thật dài, chớp động giống như là cánh một con bướm, đang phe phẩy đôi cánh; đan phượng nhãn dưới ánh đèn chiếu rọi xuống lập loè điểm điểm quang mang, phảng phất có muôn vàn sao trời ở đáy mắt vận chuyển. Vừa rồi còn cười người ta, hiện tại tới lượt Đặng Lâm xem đến xuất thần. 
"Diệp Dung!" 
Giọng Trần Khải vang lên, khiến Đặng Lâm như từ trong mộng tỉnh dậy, hắn làm bộ như không có gì, tiếp tục xem diễn kịch. 
"Dạ?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-hon/3322645/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.