Rồi thứ năm cũng qua, khi Trần Khải đến nhà Diệp Dung đã trả lời hắn, Diệp Dung cũng đã lo liệu việc nhà xong hết rồi. Vậy là ở thứ sáu khi Diệp Dung tan làm và trở về nhà...
Bây giờ cũng cuối thu, sắp đầu đông có lẽ sẽ có tuyết rơi rồi. Đi trên đường, cảm giác hanh khô và lạnh lẽo khiến Diệp Dung gần như chịu không nổi, bước chân càng nhanh hơn, tuy không thích cái lạnh, nhưng Diệp Dung rất thích tuyết, vì nó trắng xóa một vùng, tinh khiết và đẹp lắm, Diệp Dung rất mong chờ tuyết đầu mùa. Lúc đó sẽ cùng Diệp Phương Nhi ngắm tuyết. Diệp Phương Nhi sẽ cùng Diệp Dung mua ít thất vải mới về may quần áo cho năm sau, vì đồ đều cũ cả rồi, may tay sẽ rẻ hơn. Vả lại với tay nghề của Diệp Phương Nhi một công nhân xưởng may mà nói là không khó, Diệp Dung được chỉ dạy làm trợ thủ càng là không nói chơi.
Tới nhà phía trước đã thấy Trần Khải ở đứng tựa lưng trước cổng rào mà đợi, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp không phải rất mới, nhưng trong mắt Diệp Dung mà nói thì đã là xịn lắm rồi, không phải gia đình nào cũng có khả năng mua xe đạp đâu, gia đình khá giả cũng chưa chắc sẽ mua, vì giá rất đắt đỏ, với họ mà nói thì vẫn là quen dùng xe do động vật kéo hơn.
Chiếc của Trần Khải cũng chỉ là mua cũ lại thôi, may mắn nó còn rất tốt, trông không tệ nên Trần Khải cũng rất thích nó, đem nó trở thành bảo bối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-hon/2936593/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.