Ngay tức khắc,người bên cạnh liền biến mất.Ngụy Tư Đằng nghiêng đầu liếc nhìn cô gái nhỏ đang núp ở dưới gầm bàn,ném cho cô một ánh mắt.
-Em trốn làm gì?
'....'
Cùng lúc đó cánh cửa bên ngoài liền mở ra,Tịch Lạc e lệ bước vào.Giọng nói mềm như bông vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
-Tớ thấy cửa không khóa nên....
Anh đã dời tầm mắt khỏi người bên dưới gầm bàn,đôi mắt sắc lạnh hướng về phía Tịch Lạc.
-Có chuyện gì?
-Cậu có rảnh không,có thể đi dạo với tớ một lát không?
Ánh mắt của anh chỉ nhìn trong giây lát đã rời khỏi.Giọng nói lạnh lùng hướng về đống sách trên bàn.
-Bận,cậu có thể đi ra ngoài.
-Không sao,tớ ngồi chờ được.
Sự kiên nhẫn của anh đã không còn nhưng không thể hiện ra quá nhiều.Lãnh đạm trả lời lại.
-Tôi không thích người ngoài vào đây,cậu hiểu chứ?
-Vậy,lát cậu nhớ xuống ăn cơm nhé,tớ xuống bên dưới trước.
Vẻ mặt Tịch Lạc liền tối sầm trong chốc lát.Rất nhanh liền nở nụ cười hiền hòa,chỉ nhỏ nhẹ nói một câu rồi mở cửa bực dọc đi khỏi.
Thấy người vừa đi khỏi,Quế Tư Hạ vẫn còn đang co rúm bên dưới gầm bàn.Trên tay cô đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.Ban nãy cảm giác chột dạ nên cô mới mau chóng trốn đi.Thật sự là cô không muốn bị hiểu lầm,bởi vì cô biết rõ giọng nói kia là của ai.Càng biết rõ về mối quan hệ của anh cùng Tịch Lạc.
Ngón tay thon dài của anh vẫn đang gõ trên mặt bàn,chân dài hơi đẩy người về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-gia-thuong-em/3312758/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.