-Cậu có thấy Tư Đằng ở đâu không?
-Không thấy.
Giọng nói từ bên ngoài truyền đến là giọng của Tịch Lạc cùng nam sinh khác.Ngay lúc này cô như gặp được vị cứu tinh,thừa cơ luồn lách qua người anh rồi chạy ra từ cửa sau.
Cô gái nhỏ liền biến nhanh trong chốc lát,Ngụy Tư Đằng nheo mắt nhìn vị trí khi nãy của cô,anh vẫn còn chưa nói chuyện xong.Cô vậy mà dám bỏ chạy.Tịch Lạc vén tấm màn lên tiến vào bên trong thì liền trông thấy anh.
Khuôn mặt lo lắng liền dịu xuống nở một nụ cười tiến lại gần anh.
-Cậu ở đây làm gì thế,tớ tìm cậu suốt từ nãy.
-Có việc gì ?
Anh đứng thẳng dạy chỉnh lại quần áo của mình cho thẳng,đôi mắt hẹp dài cũng không nhìn đến Tịch Lạc.Lạnh nhạt đáp lại rồi cũng rời khỏi.Từ sau lưng,Tịch Lạc vẫn đang lẽo đẽo theo anh mà cất giọng.
-Không có gì chỉ là muốn đi tìm cậu thôi.
Giọng nói của Tịch Lạc nhỏ đi vài phần,quả thật là không có việc gì cả.Chỉ muốn nhìn thấy anh thôi nên tự giác đi tìm bóng hình của anh.
Cả hai sóng vai quay trở lại lều của mình.Bây giờ cũng tầm giờ trưa,học sinh xung quanh đều tự gầy lửa nấu cơm.Chỉ có cơm tối sẽ đặt bên ngoài đem đến thôi.
Tất nhiên mấy việc này sẽ không đến tay của anh.Một thiếu gia cao cao tại thượng như anh chỉ cần hưởng thụ sự hầu hạ của người khác.Từ bé đến lớn anh chưa đụng đến những công việc này.Bàn tay sạch sẽ không một vết chai nào cả.Đúng chuẩn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-gia-thuong-em/3304797/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.