Quế Tư Hạ đưa tay nhận lấy,đôi môi hồng hào khẽ giương lên mỉm cười vô cùng ngọt ngào.Nhẹ nhàng đáp lại ông lão.
-Cháu cảm ơn ông ạ.
Ngụy lão gia chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ kia của cô thì không kiềm được lòng mà yêu thích.Đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp như này tương lai hẳn là rất sáng lạn.Ông không lán lại lâu chỉ nói vài câu rồi lại cất bước đi về phía căn biệt thự.
Cô nhìn chùm nho trong tay,chỉ cần nhìn bên ngoài đã biết giá trị của nó đắt như nào.Quả nào cũng to tròn mọng nước.Cứ thế cô tung tăng ôm lấy chùm nho trong ngực đi về phía đông tiến đến ngôi nhà nhỏ của mình.
Mẹ cô chỉ làm đến 7 giờ tối là sẽ về.Giờ này cô về nhà vẫn còn sớm,tranh thủ nấu cơm rồi dọn dẹp lại nhà.Loay hoay xong việc thì cô liền đi học bài,cuộc sống mỗi ngày của cô đều trôi qua như vậy.Yên bình không hề có một ngọn sóng nào,cô chỉ mong như thế thôi là đã đủ rồi.
Xét cho cùng,ở đời ai cũng khổ chỉ là người khổ cách này cách kia.Chỉ cần ta tìm cái vui trong cái khổ.Chỉ cần được sống thôi đã quý giá lắm rồi.Vui vẻ mà tiếp nhận cuộc sống riêng của mỗi người thôi.
Cũng vì thế Quế Tư Hạ chưa từng có suy nghĩ chán ghét đối với cuộc sống của mình.Hay cảm thấy e ngại vì hoàn cảnh của hai mẹ con cô.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn luôn tin câu nói:Muốn Hạnh Phúc Đến Mức Độ Nào,Ta Phải Đau Khổ Đến Mức Độ Đó.
———-
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-gia-thuong-em/2745025/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.