Trận bóng rổ bên trong sân diễn ra.Cả hai đội đều hăng say ra sức giành bóng.Bên phía khán đài không ngừng vang lên những tiếng thét chói tai.
Nam sinh bên dưới sân như được tiêm thêm máu,càng đánh càng hăng.Quả nhiên có nữ sinh tiếp sức thì chẳng ngại gì vấn đề mệt mỏi.
Sau khi trận đấu kết thúc,Nguỵ Tư Đằng ngồi trên băng ghế dài.Lâm Duệ cũng ở trong đội,anh tiến lại gần Nguỵ Tư Đằng thẩy một chai nước sang.
- Sao hôm nay lại đến vậy,thất tình?
Nguỵ Tư Đằng ngửa cổ uống một ngụm nước.Nhếch miệng mắng Lâm Duệ một câu.
- Muốn chết à.
Lâm Duệ vừa cười vừa tiến lại ngồi kế bên anh.Tâm tình tên này sao anh lại không rõ cơ chứ.Ban nãy đánh hăng thế kia còn không chừa người ta một đường sống.Vừa nhìn là biết đến đây trút giận.
Từ xa Chiêu Lệ đã chuẩn bị sẵn khăn ướt cùng nước để đưa cho anh.Càng lại gần thì tim của cô lại thấp thỏm đập điên cuồng.
Nhìn đến dáng vẻ của Nguỵ Tư Đằng thì chân cô liền mềm nhũn.Hàng mi dài,khoé mắt sắc bén khẽ nhếch lên.Do vừa chơi bóng nên tóc anh vẫn còn ướt,chúng đều được vuốt gọn ra sau đầu.Hiện ra cái trán chơn nhẵn.
Nhìn xuống cổ áo mở rộng,mơ hồ nhìn thấy xương quay xanh trắng muốt.Chiêu Lệ âm thầm nuốt nước bọt,nhìn anh đến ngây người.
Nhờ giọng nói của người bên cạnh cô mới hồi thần lại.
- Chiêu nữ thần hôm nay sao đích thân đến đây,là vì Nguỵ Tư Đằng chứ gì.
Cô không đáp lại chỉ khẽ mỉm cười,nhanh chân chạy về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-gia-thuong-em-2/3331870/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.