Trong lòng Thôi Văn Hi tràn đầy hy vọng sẽ có một tiểu công chúa, nhưng khi giấc mơ tan vỡ, nàng không khỏi cảm thấy thất vọng tràn trề.
Các đồ vật trong phòng chuẩn bị cho bé gái đã được dọn đi, Thôi Văn Hi ngồi xếp bằng trên giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm đứa con thứ hai của mình.
Mới sinh ra, làn da bé nhăn nhúm, nhưng chỉ sau vài ngày đã dần dần mở nét. Đôi mày, đôi mắt trông tinh xảo, thậm chí còn đẹp hơn cả huynh trưởng, nhìn y như một bé gái.
Dù lòng còn lấn cấn, nàng vẫn không nén được tò mò, bèn vén nhẹ tã của bé lên để kiểm tra, và rồi thất vọng nhận ra đó thực sự là một bé trai.
Thôi Văn Hi buồn bã ngã nằm xuống giường, nhìn lên trướng màn mà thẫn thờ, nghĩ thầm chẳng lẽ phải sinh đến đứa thứ ba? Nghĩ đến đây, nàng càng cảm thấy chán nản.
Không lâu sau, Triệu Nguyệt từ Sùng Chính Điện ghé qua thăm. Đứa con thứ hai đã được nhũ mẫu bế đi cho bú, còn Thôi Văn Hi vẫn uể oải nằm trên giường. Thấy vậy, Triệu Nguyệt bất đắc dĩ gọi: “Nguyên Nương.”
Thôi Văn Hi quay lưng, "Đừng gọi thiếp."
Triệu Nguyệt dở khóc dở cười, ngồi xuống mép giường, nhẹ chạm vào vai nàng, "Nguyên Nương."
Nàng vẫn không đáp lại.
Triệu Nguyệt khoanh tay, cố ý nói: "Mới nãy ta nghe huynh của nàng nói, Nhị muội hôm qua đã về kinh."
Nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-ga-dong-cung/3716349/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.