Chương trước
Chương sau
Trần Đại quay đầu nhìn lướt qua mọi người lạnh ngắt như tờ, thần sắc trên mặt bọn họ thật có ý vị sâu xa. Mặt mũi có chút không nhịn được, nàng vươn tay luồn vào áo định lấy ngân phiếu ra trả cho hắn, Tống Vi vừa thấy hành động của Trần Đại, không nói hai lời, một tay chặn ngang bế nàng đi lên lầu.
Một bàn hảo hán tử lúc này ầm ĩ lên, vỗ bàn cười lớn. Trần Đại giãy chân, đá mấy đá vào đầu gối Tống Vi, hắn không rên một tiếng. Lên lầu hai cả hai người đã lăn lộn một thân đầy mồ hôi, thô giọng hỏi nàng: "Nàng ở đâu?"
Trần Đại không thèm để ý tới hắn, đá hắn một chân vẫn cảm thấy không hả giận, cắn một cắn lên vai hắn, chiếc răng nhọn đâm xuyên qua xiêm y, Tống Vi đau đớn hừ một tiếng. Một chân hắn đá văng cánh cửa bên cạnh bước vào! Vừa đi hắn vừa tùy hứng quát: "Đây là chỗ bản tướng quân ở!" Tiểu tùy tùng nào gặp qua một trận như vậy, đáp "dạ" rồi nhanh chân chạy.
Tống Vi dùng chân đá cửa, ném Trần Đại lên giường, đôi tay chặt chẽ vây khốn lấy nàng. "Phải để ta tháo thắt lưng cởi áo sao?" Đôi mắt hắn híp lại, rõ ràng không vui.
"Ta quản sao được ngài?" Trần Đại vươn tay đẩy Tống Vi ra, lại bị hắn nắm lấy tay ấn ở bên đầu. Tống Vi bôn ba liên tục mấy ngày, râu quai nón mọc rậm, rũ mắt thấy Trần Đại vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, dùng cằm mình nhẹ nhàng cọ cọ mặt nàng. Cảm giác ngứa và đau khiến Trần Đại ngước mặt lên: "Cút."
Tống Vi không tiếp lời nàng, lại tiến đến cọ cọ, sau đó hôn lên mặt nàng, trong miệng thấp giọng phun ra một câu: "Ta nhớ nàng. Trần Đại."
...
Da đầu tê dại, Trần Đại bất giác đưa khuôn mặt nhỏ lại gần nhìn hắn: "Ta tên là gì?"
Đôi mắt Tống Vi chỉ có hình ảnh nàng vì câu hỏi này mà càng trở nên ôn nhu: "Trần Đại. Nàng không phải Niệm Nguyệt, nàng là Trần Đại." Đôi mắt nhìn chằm chằm nàng: "Trước đây là do ta không hiểu, thuận miệng nói ra một cái tên như vậy. Hại nàng cũng hại ta, sau này sẽ gọi nàng là Trần Đại."
Trần Đại mắt hoe đỏ, quay đầu nghĩ, không đúng, nàng tên là gì có quan hệ gì với hắn đâu? Tay lại dùng sức đẩy hắn: "Đáng ghét! Tránh ra!"
Tống Vi lúc này mới nhớ tới bản thân còn đang mặc một tấm da thú, vội đúng dậy cởi ra ném sang một bên. Sau đó đứng ở mép giường thở dốc nhìn Trần Đại đang ngồi.
Trần Đại đang cởi nút thắt ở cổ áo, tay nàng thập phần lưu loát, cởi được hai nút thì đưa tay luồn trước ngực lấy ngân phiếu ra, còn chưa lấy ra tới thì đã bị Tống Vi ngăn lại: "Không cần."
"Không phải ngài muốn sao?"
"Không cần. Trong phủ có rất nhiều bạc, ta còn có cử hàng, nàng muốn ta đều cho nàng."
Những lời này khiến Trần Đại bất ngờ, nàng tròn to mắt, Tống Vi đã cởi thêm một nút thắt trên y phục của nàng, bàn tay luồn vào, bắt lấy một phen. Trong lòng cũng dâng trào.
...
Trần Đại chấn kinh nhìn hán tử trước mắt, đây vẫn là công tử như ngọc trước đây sao? Tay nàng bắt lấy tay Tống Vi đang cởi xiêm y: "Tống tưởng quân có chút bỉ ổi."
Tống Vi nghe chữ "bỉ ổi", ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ lạnh như băng của nàng, biết bản thân đường đột, vội buông tay ra: "Xin lỗi, là do ngày đêm tơ tưởng, có chút... không khống chê được."
Trần Đại thắt lại nút, quay đầu nhìn hắn: "Tống tướng quân muốn nữ nhân nào mà không được, tơ tưởng đến ta để làm gì?"
"Không biết. Gia phụ có mang một danh sách các danh môn khuê tú ở kinh thành cho ta xem, mỗi người mỗi vẻ, đều rất đẹp."
"Vậy thì ngài nhanh cưới một người vào cửa, đừng để chậm trễ." Trần Đại thật lòng nghĩ như vậy, hắn cũng già đầu rồi, trước đây trên phố còn lưu truyền hắn đoạn tụ chi phích* nữa cơ!
(*Đoạn tụ chi phích 断袖之癖 – Mối tình cắt áo: câu chuyện có thật về vua Hán Ai Đế Lưu Hân và ái nhân Đổng Hiền. Sở dĩ mỗi tình của Ai Đế Lưu Hân gọi là "mối tình cắt áo" bởi trong một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên tay áo của Ai Đế mà thiếp đi, Ai Đế muốn quay người nhưng lại không muốn đánh thức ái nhân nên liền lấy kiếm cắt đoạn tay áo. Từ "đoạn tụ"- chỉ những người đồng tính từ đó xuất hiện.)
Tống Vi vươn tay nắm lấy mặt nàng: "Một nơi như Hưng An, gương mặt nhỏ này của nàng lại không đen đi chút nào, ông Trời thiên vị nàng sao?" Thấy Trần Đại định trốn, hắn lại dùng sức bóp lấy, sau đó nói tiếp: "Nếu nói muốn thật sự cưới một người vào cửa, cũng không phải không thể. Nhưng ta cảm thấy phải nói rõ hết cho nàng."
"Nói hết rồi sẽ lập tức cưới?"
Tống Vi liếc nhìn Trần Đại một cái, sớm muộn gì cũng sẽ khiến nàng há hốc mồm, nói: "Gọi nàng là Niệm Nguyệt là ta không đúng, lúc ấy không nghĩ sẽ làm gì với nàng, liền thuận miệng nói ra cái tên kia. Thực ra, trước đây có một người, họ Nguyệt..." Tống Vi ngừng lại, nhớ tới Nguyệt Tiểu Lâu trước khi đi, nằm ở trong lòng ngực hắn, cuối cùng kéo hắn cùng chết trong biển Hoa bên kia sườn Thanh Khâu. Có vài người đi qua, nhắc lại một hồi, hắn cảm giác như muốn đào mồ nàng ta, muốn nàng ta không được an nghỉ. Vừa định mở miệng tiếp tục nói, hắn lại thấy Trần Đại vung tay lên: "Họ gì cũng không lên quan tới ta! Niệm Nguyệt không dễ nghe! Trần Đại nghe rất hay! Ngài không cần nói với ta những chuyện đó, ta không muốn làm Niệm Nguyệt, ta chỉ muốn làm Trần Đại!"
...
Tống Vi ngập ngừng: "Ta chỉ muốn nói cho rõ ràng."
"Những cái đó đều vô nghĩa, đã vô nghĩ thì không cần nói! Ta hỏi ngài, ta tên là gì?"
"Trần Đại."
"Ở trong lòng ngài ta là gì?"
"Là người không yêu ta khiến ta đau khổ, là người ta muốn cưới vào cửa."
Nói gì vậy, sao lại buồn nôn như vậy? Từ tai đến cổ Trần Đại đỏ một mảng lớn, liếc nhìn Tống Vi. Cái liếc nhìn này nhẹ bẫng, gãi ngứa trái tim Tống Vi, ngay sau đó câu nói kia lại khiến Tống Vi cảm thấy ngọt ngào: "Ngài đúng là đồ khốn rùa đen gạt người!"
Tống Vi hốc mắt hoe đỏ, ông Trời rốt cuộc đối xử với mình không tệ. Trần Đại tuy trông có vẻ thờ ơ, kỳ thật cái gì cũng hiểu. Trái tim tinh xảo đặc sắc của nàng, là thứ dịu dàng nhất trên đời: "Không lừa nàng, lừa nàng ta lập tức chết trong đêm nay."
Trần Đại vỗ lên miệng hắn: "Đừng có nói bậy! Tết nhất, sao lại không biết lựa lời như vậy?" Dứt lời, nàng lại hỏi Tống Vi: "Vậy ngài nói xem, hiện giờ trong lòng ngài, ngoại trừ ta còn có ai khác không?"
"Không có. Chỉ có mình nàng."
"Vậy ngài nói ngân phiếu trong phủ và cửa hàng đều thuộc về ta, là thật sao?"
Tống Vi định trêu nàng, nghiêng mắt nhìn nàng: "Nàng rốt cuộc là coi trọng bản tướng quân, hay là coi trong gia sản của bản tướng quân?"
"Đều coi trọng." Trần Đại nghiêm trang: "Ngày nào đó nếu ngài có tiểu thiếp, ta sẽ lập tức cuốn gia sản của ngài đi. Có chút bạc như vậy, có gì mà không có, cũng chẳng cần phải tranh cãi gì với ngài ngài nói xem phải không?"
Tống Vi bị nàng chọc cười, ôm nàng vào lòng: "Ngày mai ta phải lên đường... Đêm nay.... Có muốn bù đắp một năm qua cho tướng quân không?"
Trần Đại tất nhiên hiểu hết lời nói của hắn, mặt tuy đỏ nhưng vẫn rất hào phòng: "Được thôi, dù gì ta cũng nghĩ đến cả năm rồi! Nhưng ngài phải tắm rửa trước, một đường phong trần mệt mỏi, trên người còn cả mùi vị của sương sớm!"
"Được."
Nữ tử khiến Tống Vi cảm thấy đau không đủ yêu không hết, giống một cây dây đằng gắt gao quấn lấy hắn, Tống Vi giống như đánh một trận lề mề, cả người thông thấu, một trận lại một trận.
Bên ngoài tùy tùng ở chân tường tấm tắc hai tiếng, nói với người bên cạnh: "Tướng quân chúng ta thật là..." Ngón tay dựng lên: "Uy vũ!"
Hai người che miệng cười thành tiếng, lại dán lỗ tai lên, nghe thấy nữ tử gọi là Trần Đại kia rít một hơi, qua hồi lâu mới hoàn hồn, nũng nịu nói một câu: "Mau, đừng..."
Trời sáng Tống Vi mới thức dậy, phát giường người bên gối không còn, giật mình bò dậy: "Vào đây!"
Tùy tùng té ngã lộn nhào vào cửa ngây ngốc nhìn hắn: "Sao vậy lão đại?"
"Người đâu?"
"À à, nàng ta nói phải đi rồi, đã trở về phòng thu dọn hành lý!"
Tống Vi nghe nói Trần Đại hải đi, trái tim trầm xuống, vẫn chưa bên nàng đủ lâu mà. Hắn nhấc chân chạy ra ngoài, tìm một vòng không thấy người, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào một vung. Hắn theo tiếng động ra ngoài, nhìn thấy Trần Đại đang ở chuồng ngựa phân cao thấp với ngựa cuẩ mình. Con ngựa kia ăn thức ăn của hắn, hiển nhiên ngoài Tống Vi không có bất kỳ kẻ nào có thể cưỡi nó. Nó dùng sức hất Trần Đại xuống, Trần Đại mông chạm đất ai ô một tiếng, nhóm hán tử xung quanh nhìn nàng cười.
Tống Vi đẩy đám người đang vây quanh ra, đi đến trước mặt nàng, mắt nhìn mông nàng: "Đau không?"
Trần Đại ủy khuất: "Nó không cho ta cưỡi."
"Cưỡi nó làm cái gì?"
"Cưỡi nó đi đánh giặc!"
...
"Nàng lặp lại lần nữa xem?"
"Cưỡi nó để cùng chàng đi Bắc tuyến!"
Lúc này thật khiến trái tim Tống Vi xúc động... "Nàng là một nữ nhi, đi Bắc tuyến không phải là đòi mạng sao? Hơn nữa, mấy thứ đồ của nàng phải làm sao?"
"Ta đã dàn xếp ổn thỏa rồi, không cần quan tâm đến nó nữa. Chàng không mang ta theo ta sẽ trở về kinh thành gả chồng!"
...
"Nàng dám!"
"Chàng xem ta có dám hay không?" Trần Đại ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Tống Vi. Người sau hiển nhiên không có cách nào lấy nàng, hắn thấp giọng hỏi: "Bắc tuyến rất khổ, nàng chịu được không?"
"Ta còn chơi cùng với đám sơn tặc!"
"Không phải loại khổ nàng từng biết."
"Khổ gì ta cũng chịu được, từ đây chân trời góc biển ta đều đi theo chàng!"
Tống Vi dùng sức nắm tay nàng: "Nàng đã nói, không được hối hận."
"Hối hận sẽ là đồ khốn rùa đen!"
Chung quanh mọi người cười to vang khắp chuồng ngựa, vang đến tận trời, thật náo nhiệt!"
*
Bắc tuyến náo nhiệt, hoàng cung lại thanh tịnh. Cảnh Kha đang xem tấu sớ, Tinh nhi ở bên cạnh hắn viết chữ. Hắn buông tấu sớ đến xem chữ Tinh nhi, Âu Dương Lan Thương và Tống Thanh Phong dạy rất tốt, chữ của Tinh nhi ngày càng tiến bộ, ngay cả Cảnh Kha cũng phải đến xem vài lần.
"Tinh nhi."
Tinh nhi nghe thấy Cảnh Kha gọi mình, lập tức buông bút: "Phụ hoàng."
Cảnh Kha thấy Tinh nhi như gặp giặc mà bật cười, đi đến vỗ vỗ đầu cậu: "Mắt nhìn vào bản thân. Phụ hoàng hỏi con, nếu có một ngày mẫu hậu còn không còn ở trong cung, còn có đau khổ không?"
Tinh nhi nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau mới đáp: "Phải xem mẫu hậu vì điều gì mà không ở trong cung. Nếu mẫu hậu đi làm chuyện mình muốn làm, Tinh nhi sẽ vui."
"Chẳng sợ con sẽ dăm ba năm không thể gặp mẫu hậu sao?"
"Mẫu hậu đã từng nói, nam tử hán đại trượng phu chí lớn cao xa, nếu nhớ người nào đó, phải đặt ở trong lòng, nhớ thật kỹ người đó, sau đó chỉ cần trải qua một cuộc đời đấu đá thôi."
Tinh nhi thần sắc tươi sáng, Cảnh Kha bật cười: "Mẫu hậu con cũng đã từng có thời đấu đá, con cũng muốn vậy sao?"
Tinh nhi bị Cảnh Kha cười đến sửng sốt, sắc mặt ửng đỏ: "Có."
"Con đi xem nhị Hoàng tử chưa?"
Tinh nhi gật đầu: "Mẫu thân đã dẫn con đến xem, một đứa bé nhỏ xíu, rất đáng yêu."
"Ừm." Cảnh Kha gật gật đầu: "Ngày mai là mười lăm tháng Giêng, hôm nay con học bài xong sớm rồi đi thăm mẫu hậu con đi, phụ hoàng xem xong tấu sớ sẽ đến sau."
Tinh nhi nghe lời, học hành xongn xuôi, lúc này mới đứng dậy cáo từ Cảnh Kha.
Cậu ra khỏi Thanh Vân điện đi đến Tễ Nguyệt cung, phía sau có hộ vệ của phụ hoàng đi theo. Một con chim ở trên cây, trong lúc Tinh nhi đi qua đột nhiên bay xuống, hộ vệ kia tay mắt lanh lẹ, vươn tay đuổi con chim kia đi, nhưng cánh nó đã bị thương nặng, nhẹ rơi xuống, ở mùa đông xem ra bất bình thường.
Tinh nhi cau mày, không nói một lời nào vội chạy đến Tễ Nguyệt cung.
"Mẫu hậu." Tinh nhi đến trước mặt Thư Nguyệt.
"Sao vậy?" Thư Nguyệt nhẹ giọng hỏi cậu.
"Mẫu hậu từng nói, nếu gặp chuyện không bình thường, nhất định phải nói cho người."
"Mẫu thân đúng là đã nói như vậy."
"Vừa rồi nhi thần từ Thanh Vân điện đến Tễ Nguyệt cung, trên đường có một con chim rơi xuống, tất cả đều im lặng, nhi thần dừng lại, sau khi thở ra thì không nghe thấy gì nữa."
Thư Nguyệt xoa đầu Tinh nhi, sai người truyền Tần Thái y, Thái y xem kỹ qua, nói không sao. Trong lòng nàng lúc này mới thả lỏng. Nhưng Thư Nguyệt vẫn cảm thấy, nguy hiểm thật sự sẽ lặng yên không một tiếng động mà ập đến, khiến cho trời sụp đất nứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.