Chương trước
Chương sau
Thư Nguyệt biết Cảnh Kha thường xuyên vào ban đêm đứng ở ngoài cửa sổ. Đôi lúc hắn nghe mình và Tinh nhi nói chuyện sẽ nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Mỗi lúc đó, Tinh nhi sẽ nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi nàng: "Mẫu thân, phụ thân sao lại không vào trong?" Đôi mắt cậu thật đáng thương, lại có chút sợ lời mình nói sẽ khiến mẫu thân tức giận.
"Phụ thân con ở ngoài hóng gió, trong này quá nóng." Thư Nguyệt luôn dùng câu này để trả lời qua loa lấy lệ. Tinh Nhi đôi mắt tinh anh nháy mắt tối sầm lại. Thư Nguyệt trong lòng khổ sở, biết mình làm vậy là không đúng, lâu như vậy, Tinh nhi cũng thực đáng thương, cuối cùng có một ngày nàng nói với cậu: "Con đi nói với phụ thân con, bây giờ trong phòng cũng không còn nóng, bao ngài ấy vào trong đi!" Tinh nhi nghe thấy thế, trong lòng như nở hoa, vài bước nhảy thành thục đã ra tới cửa, đem nguyên lời mẫu thân nói nói cho Cảnh Kha nghe, rồi sau đó kéo tay Cảnh Kha vào trong.
Thư Nguyệt nhìn hắn cười cười, đưa cho hắn một miếng mứt trái cây: "Này, ban ngày thiếp ra vườn lấy, chua ngọt ngon miệng, cả kinh thành này không tìm được trái cây ngon như vậy đâu. Có phải không Tinh nhi?"
Cảnh Kha đưa vào miệng cắn một cái, quai hàm muốn rớt một nữa, phun ra không được mà nuốt cũng không xong, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt Thư Nguyệt nghịch ngợm, biết nàng đang trêu đùa hắn, cũng đành phải nuốt xuống. Hắn sợ nếu hắn nhổ ra, Thư Nguyệt sẽ giận hắn.
Tinh nhi ở bên cạnh cười thành tiếng, sau đó nghe thấy phụ thân huấn cậu: "Con thông đồng với mẫu thân làm bậy có phải không!"
Tinh nhi vội nghiêm mặt nói: "Mẫu thân nói, chuyện không liên quan đến mình thì không gì phải sợ."
"..." Một câu nói khiến Cảnh Kha á khẩu không trả lời được, chỉ đành trỏ trỏ vào cậu: "Ngày mai làm bài tập, sai một chỗ, phạt mười lần đánh vào tay."
"Mẫu thân nói, nam tử hán đại trượng phu, bất đắc dĩ lắm mới dùng quyền áp người."
"? Đánh vào tay còn đây cũng là dùng quyền áp người?"
"Đúng vậy." Tinh nhi trịnh trọng gật đầu, kiểu biện minh từ vô lý thành có lý kia không khác gì Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt ở một bên nhìn hai phụ tử đấu võ mồm, cảm thấy thú vị, nháy mắt với Tinh nhi, ý rằng cậu làm rất tốt. Cái nháy mắt này dừng ở trong mắt Cảnh Kha, khiến hắn toàn thân cảm thấy toải mái. Là Thư Nguyệt của trước đây, Thư Nguyệt bướng bỉnh. Lúc hắn nhìn Thư Nguyệt một lần nữa, mang theo vài phần mong đợi. Thư Nguyệt làm như không thấy, ngáp một cái, cúi người nói với Tinh nhi: "Không còn sớm nữa, con mau đi ngủ sớm, phụ thân con đưa con đi."
Đây là hạ lệnh đuổi người.
Cảnh Kha tự nhiên lĩnh mệnh, vươn tay với Tinh nhi: "Đi thôi." Lúc hắn vươn tay ra, ngược lại dọa tới Tinh nhi. Một đôi tay nhỏ vươn về phía trước dè chừng rồi lại rụt trở về, cuối cùng lại được Cảnh Kha một phen kéo lại: "Nam tử hán đại trượng phu, dũng cảm một chút! Do do dự dự như vậy làm cái gì! Đi thôi!"
Lúc hắn nắm tay Tinh nhi đi trong vườn, hắn không nói với Tinh nhi một lời nào. Nhưng hắn lại không hoàn toàn chú ý tới, ở nơi xa có một người đứng đó, trong mắt lộ ra một tia tà ác.
*
Thanh Phong cẩn thận đánh giá miệng vết thương của Lan Thương, phát giác Lan Thương liếc mắt một lần lại một lần, vụng trộm nhìn nàng.
Nàng ngừng tay nhìn hắn, trong mắt viết một chữ nghi vấn.
"Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho đại Hoàng tử, không, trước mắt là Thái tử." Lan Thương nói xong câu này, mắt dừng ở đỉnh đầu Thanh Phong rồi xẹt qua. Hắn nhớ rõ Cảnh Kha từng vì Thanh Phong mà phát điên, ở ngay hỉ yến, công khai đưa ra vạn lượng vàng.
"Thì sao?" Thanh Phong không hiểu ý ngoài lời của Lan Thương, tâm tư nàng đang đặt trên người Thư Nguyệt."Hắn... đã từng nhớ thương nàng." Lan Thương ho nhẹ một tiếng, mặt không được tự nhiên đỏ lên.
...
Thanh Phong cho rằng hắn đang nói đùa, giương mắt nhìn hắn, một đôi mắt nghiêm túc. Lúc này nàng mới nghiêm mặt nói: "Ta có từng nhớ thương ngài ấy không?"
Lan Thương dời mắt đi rồi lại dời về: "Đã từng nghĩ tới?"
Thanh Phong gật gật đầu, trong mắt tràn đầy gian xảo: "Ừm, đã từng nghĩ tới."
"Vậy về sau không được nhớ tới nữa." Lan Thương ôm nàng vào lòng ngực, lúc này tâm loạn như ma. Hắn ta làm Hoàng thương, nếu ngày nào đó lại nổi lên tâm ma với Thanh Phong, làm ra chuyện gì xấu đối với nàng, hậu quả thật không dám tưởng tượng. "Thanh Phong."
"Hả?"
"Chúng ta sinh vài đứa con đi."
???
Thanh Phong ngồi thẳng dậy nhìn hắn, rốt cuộc cũng nghĩ thấu, Cảnh Kha làm Hoàng đế, Lan Thương sợ. Hắn sợ Cảnh Kha ngày nào đó lấy quyền mưu tư, làm ra chuyện khinh nam bá nữ. Nàng ôm lấy mặt Lan Thương, hôn hôn: "Trong lòng Cảnh Kha có Thư Nguyệt, trước đây chính ngài ấy không rõ ràng lắm, nhưng sau khi hòa ly với Thư Nguyệt, ngài ấy hẳn đã rõ ràng rồi."
"Trong lòng hắn có Thư Nguyệt, nhưng cũng không gây trở ngại đến việc trong lòng cũng có nàng."
"Nói như chàng, rốt cuộc là tam tiểu thư đây đúng là cử thế vô song* rồi." Thanh Phong trịnh trọng gật đầu, là đang chọc hắn.
(*Cử thế vô song: trên đời không ai sánh bằng)
Một câu châm chọc này thực sự đả kích tới Lan Thương. Hắn hung hăng ôm lấy eo nàng: "Cử thế vô song, cũng chỉ có thể ở bên người ta." Hắn hiếm khi bá đạo như vậy, Thanh Phong nhìn thập phần mới mẻ, nhịn không được khẽ cắn một cái lên môi hắn: "Lan Thương..."
"Hửm?" Lan Thương đáp một tiếng, khẽ cắn lấy môi nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Thanh Phong, vết thương của ta lành rồi." Thanh Phong đỏ từ mặt tới cổ, khuôn mặt Lan Thương áp vào, nóng muốn chết. Hai người mắt nhìn nhau rồi lại nhanh chóng né tránh. Tình cảnh này thực sự có chút ma người, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ. Lan Thương rốt cuộc là nam nhân, cảm thấy thời cơ hiện giờ thật quá tốt, sớm một khắc muộn một khắc đều không thành, vì thế kéo tay nàng lại, đưa nàng đến chỗ nàng hiếm khi đụng chạm, Thanh Phong như nắm một thanh kiếm vừa mới đúc xong trong tay, nóng muốn chết. Tay định rút về sau thì bị Lan Thương một phen đè lại.
"Trời còn đang sáng..." Thanh Phong thở hổn hển một tiếng, Lan Thương vừa mới gây sóng gió, cúi đầu thấy hai điểm thấm ướt ngoài vạt áo, mang theo một tia lạnh lẽo khiến cả người nàng căng chặt lên. Nàng hơi co người lại, lại bị bàn tay Lan Thương ngăn lại, kéo nàng về phía mình.
"Không được trốn." Hắn ở bả vai nàng cắn một cái, sau đó duỗi tay tìm nơi vắng vẻ của nàng, mấy ngày nay Lan Thương thường xuyên thăm dò, hiển nhiên đã ngựa quen đường cũ. Thanh phong không muốn cứ mãi bị động, xoa xoa thanh kiếm sắc bén của mình. Vừa nắm vừa kéo vừa đưa, không thiếu thứ gì. Môi ghé lên vành tai Lan Thương, hàm hồ hỏi hắn: "Thế nào?" Lan Thương từ trong cổ họng thở hổn hển một tiếng, cơ bụng căng chặt, đôi mắt khép hờ: "Rất tốt."
"Vậy thì... thế này thì sao?" Thanh Phong ngữ điệu nhu mị, chậm rãi ngồi lên đùi hắn, nghe hắn hít hà một hơi, vừa định đắc ý, lại phát giác mình mới là người cần thở. Nàng không dám nhúc nhích, đôi mắt nhìn Lan Thương: "Giúp ta."
Vừa dứt lời, Lan Thương lập tức giúp nàng, triệt triệt để để, cả trong lẫn ngoài.
Lan Thương không thấy thỏa mãn, tới tới lui lui ba lần, làm cho tới nửa đêm, còn có chút hứng thú còn lại chưa hết, Thanh Phong sợ hắn, mở miệng xin khoan dung: "Đại hiệp tha mạng." Lan Thương cười thành tiếng, ôm nàng vào trong ngực: "Vậy hôm nay tha cho nàng một mạng. Ngày nào đó nàng phải báo đáp ta."
Ngày hôm sau, Thanh Phong mở cửa sổ thoáng khí, sau đó ôm lấy mặt Lan Thương, cực kỳ nghiêm túc nói với hắn: "Chàng đừng sợ." Nàng muốn nói đến chuyện của Cảnh Kha, Thanh Phong trước giờ chưa từng động tâm tư với Cảnh Kha, sau này cũng sẽ không.
"Được." Lan Thương biết Thanh Phong là người như thế nào, nàng chỉ là người đơn giản mong muốn một tâm hồn bình an mà thôi.
"Sợ cái gì?" Đầu Hồi Xuân đột nhiên chui từ ngoài cửa sổ vào, cười hì hì nhìn bọn họ. Thanh Phong vội từ trên đùi Lan Thương nhảy xuống, một khuôn mặt đỏ chín. Hồi Xuân thấy nàng như vậy, cười lớn hơn nữa: "Sợ cái gì?"
Lan Thương giả vờ khụ một tiếng, đứng dậy, đem Thanh Phong che ở phía sau giúp nàng đỡ thẹn thùng. Hắn cười nói với Hồi Xuân: "Sợ đại Hoàng tử làm Hoàng thượng, cướp mất Thanh Phong của ta."
"Cái đó không làm được đâu!" Hồi Xuân nhướn mày: "Nếu ngài ấy dám làm như vậy, chúng ta lập tức sẽ ngăn ngài ấy làm... Á..." Một bàn tay bịt kín miệng nàng ta lại, Mục Yến Khê đứng phía sau huấn nàng: "Không được nói bậy!"
Hồi Xuân vội vàng gật đầu, Mục Yến Khê mới buông nàng ta ra, gõ lên trán nàng một cái: "Ăn nhiều đỡ mệt nên không nhớ nổi phải không? Tai vách mạch rằng, lời nói vô tình này của nàng, để người xấu nghe được, lời này truyền ra, sẽ dẫn tới họa sát thân." Nói xong thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn lại, biết mình đã nặng lời, duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, nhỏ giọng nói với nàng: "Nhưng ta cũng giống vậy, nếu ai dám động vào Hồi Xuân của bản tướng quân, dù bản tướng quân có phải bỏ mạng, cũng phải đánh chết hắn."
Lúc này đổi lại Hồi Xuân đỏ mặt, nhón chân bịt miệng hắn lại: "Không được nói bậy."
Mục Yến Khê cười xoa đầu nàng ta, sau đó đưa đầu qua cửa sổ, nói với Thanh Phong: "Tam tiểu thư, Tống tướng quân lại muốn ngỗ nghịch với Hoàng thượng, có thể phiền ngươi viết cho hắn một phong thư, khuyên hắn trở về kinh thành được không."
"?"
"Tống tướng quân đang ngàn dặm truy thê."
Thanh Phong trợn tròn mắt: "Truy thê? Ai?"
"Niệm Nguyệt trong phủ hắn."
...
Niệm Nguyệt, trước đây Thanh Phong đã cảm thấy giữa tam ca với Niệm Nguyệt có gì đó, nhìn vậy mà đã tới bước này rồi sao? Nếu không phải không thể trực tiếp cưới, sao lại phải truy thê? Hồi Xuân thấy nàng cau mày, cười thành tiếng, cũng đưa đầu qua cửa sổ: "Dù sao tam ca ngươi cũng xong đời rồi."
Thanh Phong nhìn Lan Thương rồi lại nhìn Tống Vi và Hồi Xuân, đầu óc có chút mơ hồ. Nghĩ đi nghĩ lại, thôi! Quay sang hỏi tam ca vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.