Thanh Phong lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu: "Âu Dương đại nhân sợ là có hiểu lầm. Ta nói nhiều với ngài như vậy, là vừa không muốn quay đầu lại cũng không muốn bắt đầu lại từ đầu. Âu Dương đại nhân tiền đồ vô lượng, muốn thê tử thế nào đều sẽ có, nhìn gần, chi nữ của Thừa tướng Triệu Việt Khê đã khổ sở chờ ngài hai năm, nhìn xa, Vô Diêm trấn không chừng có ai đó đang ngóng trông ngài. Âu Dương đại nhân không cần phí tâm tư ở chỗ này của Thanh Phong, Thanh Phong không muốn cũng không xứng."
Lan Thương đêm qua vui mừng cả một đêm, nghe thấy tiếng tim Thanh Phong đập mạnh khiến hắn nghĩ lầm rằng bọn họ còn có cơ hội. Trong lòng khổ sở, hắn nhịn không được hỏi nàng: "Nàng thật lòng yêu đại Hoàng tử sao?"
Thanh Phong nghe hắn hỏi câu này, cảm thấy mình thật sự bất lực: "Ngài vu oan giá họa."
"Ta đã nhìn thấy hai người ôm nhau."
Thanh Phong đột nhiên bật cười, Âu Dương Lan Thương không chỉ không yêu nàng, còn không tin tưởng nàng, thật khiến cho người ta xấu hổ. Chân bước ra ngoài cửa, nàng hơi cong mình: "Âu Dương đại nhân đi thong thả.", không thèm ở lại nhiều lời với hắn thêm một câu nào nữa.
"Thanh Phong."
"Không tiễn."
Vẻ mặt Thanh Phong cương quyết, Lan Thương chưa vào giờ nhìn thấy vẻ mặt này. Lúc này đã nhìn thấy nó thật rõ ràng.
"Từ nay về sau không gặp nhau nữa phải không?" Lan Thương trước khi đi hỏi nàng.
"Đúng vậy."
Hắn bước ra khỏi Phàm Trần thư viện, rời khỏi Thanh Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-du-thanh-phong-minh-nguyet/874230/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.