Chương trước
Chương sau
Thư Nguyệt cười cười, mặt sát vào Cảnh Kha, ánh mắt nàng ta rất sâu, nhìn Cảnh Kha khiến hắn không được tự nhiên, khẽ nghiêng đầu: "Nhìn cái gì?"
"Xem ngài nói là thật hay giả."
"Ta có khi nào gạt nàng không?" Cảnh Kha nhéo má nàng, trong lòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái, thấy Thư Nguyệt xinh đẹp hơn vài phần.
Thư Nguyệt híp híp mắt, cũng vươn tay nhéo má Cảnh Kha, nàng ta dùng sức khiến Cảnh Kha đau rít lên một tiếng, bực bội: "Nàng sao lại không nhẹ không nặng thế?". ngôn tình hay
"Còn đỡ hơn người không biết xấu hổ là ngài." Thư Nguyệt trừng mắt liếc hắn ta một cái, chỉ ra cửa: "Bạc đã chuẩn bị xong rồi, không phải ngài muốn đuổi bọn họ sao? Ngài hãy tự mình đi nói với các nàng ấy đi. Ta không nói đâu."
Cảnh Kha thấy bộ dạng của Thư Nguyệt không phải vui đùa, liền đáp một tiếng "được", sau đó bước ra ngoài.
Thư Nguyệt nhìn bóng dáng Cảnh Kha, lần đầu tiên cảm thấy có chút ghê tởm. Lời nói vừa rồi của Cảnh Kha thật sự bỉ ổi, trong lòng Thư Nguyệt cảm thấy coi thường. Thay xiêm y xong mới nhớ hôm nay vẫn chưa hỏi đến bài tập của Tinh nhi, vì thế kêu nha hoàn đưa Tinh nhi tới. Tinh nhi nay đã bảy tuổi, Thư Nguyệt sinh Tinh nhi suýt chút nữa thì mất mạng, may mà giữ được mạng, song không thể sinh được nữa.
Tinh nhi hiểu chuyện sớm, cả ngày ngoan ngoãn ở trong phòng đọc sách, đúng là một con mọt sách. Thư Nguyệt đôi lúc nhìn cậu và tự hỏi, một người như Cảnh Kha sao lại có thể sinh ra một nhi tử an tĩnh như Tinh nhi. Tinh nhi vào cửa, nhìn thấy mẫu thân có chút sầu tưu, đi đến trước mặt nàng ta ngước mặt xem xét. Thư Nguyệt bị vẻ mặt ngơ ngác của cậu chọc cười, ôm cậu vào trong lòng ngực, hỏi: "Hôm nay lại đọc sách cả ngày sao?"
Tinh nhi nghiêm túc gật đầu: "Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc."
"..." Thư Nguyệt nâng mặt cậu lên hôn một cái: "Trong sách có biện pháp nào giúp mẫu thân con lệ nhan vĩnh trú không?"
"Trong sách không có nói."
"..." Thư Nguyệt cảm thấy không nên chọc Tinh nhi, Tinh nhi không biết chọc, mới chọc cậu có hai cậu, cậu đã đỏ bừng mặt tranh luận với ngươi, Thư Nguyệt tranh luận không lại cậu. Thư Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới Phàm Trần thư viện của Thanh Phong, đó là một nơi rất hay, có lẽ Tinh nhi sẽ thích.
"Con có muốn mẫu thân dành một ngày tìm cho con một chỗ để chơi vui không?"
"Được ạ."
*
Lan Thương đã chọn được vài cái sân nhưng đều không vừa ý. Hắn nhìn tòa sân này, nam bắc vị trí tốt, nhưng trong viện lại có một cây táo, không tốt; tòa sân kia, trong sân không có cây táo, nhưng lại quá sát đường; còn tòa sân kia, vị trí đẹp, không cây táo, không sát đường... nhưng thư phòng quá nhỏ. Song thư phòng có thể sửa sang lại. Không tốn sức.
Hắn ở trong lòng viết một cuốn sách, cuốn sách khá dài, giống như một vở kịch. Tóm lại, hắn không chướng mắt bất kì cái sân nào cả, chỉ là hắn thích tiểu viện của mình, và tiểu viện vừa ý hắn nhất chính là nơi cách vách kia.
Sau khi lang thang ở ngoài đến tận đêm khuya, hắn mới chậm chạp trở về, lúc đi qua tiểu viện của Thanh Phong, theo bản năng thoáng nhìn, ánh sáng còn đang le lói, nàng vẫn chưa ngủ. Luc này hẳn là nàng đang viết chữ, hoặc là đang đọc sách, hoặc là đang thêu thùa. Nàng viết chữ, tập trung tinh thần; nàng đọc sách, chuyên tâm; nàng thêu thùa, hết sức chuyên chú. Nàng đã làm việc nào thì sẽ không bỏ dở giữa chừng, ngoại trừ việc thành thân với mình.
Nghĩ đến điều này, hắn lại nhanh chân hơn, trở lại trong viện, đóng cửa lại. Viện môn của hắn đã lâu rồi chưa tu sửa, lúc đóng cửa lại là sẽ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, trong ban đêm yên tĩnh thật chói tai. Thanh Phong nghe thấy thanh âm đó, biết hắn đã trở về. Hắn mấy ngày nay đến tối khuya mới ngủ, ngủ không đủ giấc, mắt nhìn gió mạnh cuốn mùa thu đi, mùa đông đã đến, hắn lại không sợ lạnh, ban đêm ở trên phố đi dạo.
Cây kim đâm vào tay Thanh Phong, nàng đút tay vào miệng ngậm máu, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện bông hoa mình đang thêu bị sai, bất tri bất giác lại thêu thành hoa văn cổ tay áo của hắn mà nàng đã từng thêu vào mùa thu năm ngoái. Sửng sốt hồi lâu mới buông kim chỉ xuống, nàng dựa vào cửa sổ ngây ngốc. Phàm Trần thư viện gần đây kinh doanh không tốt, đầu đường cuối ngõ lời đồn lan truyền không dễ nghe chút nào. Có lúc sẽ vào tai Thanh Phong, có lúc lai không vào. Tống Vi từng hỏi nàng có hối hận khi đã hòa ly không? Thanh Phong lắc đầu, nói không hối hận.
Không hối hận. Trừ những đêm khuya tĩnh lặng. Thí dụ như lúc này, đèn dầu đã tắt, mình không mảnh vai che thân nằm ở trên giường, thiếu cánh tay đó, thiếu bả vai đó. Nàng quấn chăn thật chặt, nhắm mắt lại, cưỡng ép mình đi ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, hắn đã ra ngoài.
Cánh cửa cũ nát đóng lại, Lan Thương đi trong màn đêm lạnh lẽo. Lúc giao giữa ngày và đêm là lúc lạnh nhất, phong thổi lên một mảnh lá khô, phút chốc không đây đâu nữa, đông đã tới rồi.
Sau trận tuyết mỏng đầu mùa, thời tiết càng trở nên lạnh lẽo. Tống Vi hạ triều, trên đường hồi phủ thì nghe thấy bên đường có người đang đánh nhau. Một tên có cái cổ mảnh khảnh đang đánh nhau với một nữ nhân, tên có cái cổ mảnh khảnh cúi đầu, còn nữ nhân kia vừa khóc vừa giật tóc gã. Thật hiếm lạ. Hắn ta dừng lại xem chốc lát, cho đến khi hai người đó kiệt sức, hắn mới phát giác cái tên có cái cổ mảnh khảnh kia hắn đã gặp qua, là tên trộm lúc trước.
Tên trộm mặc một cái áo khoác bông rách rưới, nói với nữ nhân kia: "Ngươi trả cho ta! Đó là tiền khám bệnh cho phụ thân!"
Nữ nhân kia hừ một tiếng: "Phụ thân nói cho ta để mua y phục mới."
Tên trộm kia nghe nữ nhân đó nói như vậy thì ôm mặt khóc lớn: "Ngươi đi mua xiêm y, phụ thân không có tiền bốc thuốc. Không có tiền bốc thuốc, ông ấy sẽ chết!"
"Phụ thân nói, ông ấy bệnh không quan trong."
"..."
Tống Vi đứng đó nghe được một lát, đại thể hiểu ra, tên trộm kia có phụ thân bị bệnh, hắn vất vả bán nghệ kiếm được bạc để bốc thuốc cho phụ thân hắn, kết quả là phụ thân hắn bất công, đem số bạc đó đưa cho nữ nhi bảo nữ nhi đi mua y phục mới. Tên trộm cực kỳ khổ sở, khóc tới mức nước mặt nước mũi chảy dài, Tống Vi cẩn thận nhìn hắn, rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối. Làm gì phải một thằng ăn trộm, rõ ràng là một nữ nhi. Dưới cái cổ thanh mảnh kia là một thân mình gầy gò, trên thân mình gầy gò đó là cánh tay cánh chân thon dài. Áo bông rách rưới đung đưa, vô tình dán lên thân thể, trước ngực thoáng lộ ra điểm khác biệt.
Lần đầu tiên hắn thấy một cô nương ăn mặc như vậy.
"Ngươi nhìn cái gì!" Tên trộm kia nhận ra có người đang xem tỷ muội nàng cãi nhau, nhịn không được trừng mắt với hắn. Nhưng lần này không trừng nổi, đây không phải là người trước đó nghĩ lầm mình ăn trộm sao? Trong lòng càng thêm ủy khuất, khóc òa lên.
Vị đứng bên kia hẳn là muội muội của nàng, nhìn thấy Tống Vi tuấn tiếu nam tử đang nhìn chằm chằm các nàng như vậy, vội vàng thu lại tư thế, kéo kéo góc áo của tỷ tỷ: "Đừng khóc nữa, mất mặt quá. Ta đưa bạc cho tỷ, đưa phụ thân bốc thuốc đi! Sức khỏe của phụ thân quan trọng."
Tên trộm kia nghe thấy nàng ta nói như vậy, ngừng khóc, nhận lại bạc.
Tống Vi xem xong náo nhiệt, tiếp tục quay về nhà, đi được vài bước thì lại quay người lại, ngoắc tay với tên trộm kia: "Ngươi lại đây."
"..."
"Gọi ngươi đó!" Thấy nàng ta bất động, hắn quát lớn một tiếng với nàng. Tên trộm không tự chủ được chậm chạp chạy đến trước mặt hắn, nghe hắn nói nói: "Vừa đi vừa nói chuyện."
Tống Vi thân cao chân dài, một bước bước rất xa, tên trộm đi theo bên cạnh phải di chuyển nhanh hơn.
"Tên là gì?"
"Trần Đại."
"..." Hắn ta xoay người nhìn nàng một cái, một nữ tử có tên như vậy, phụ thân nàng ta đúng là sẽ bớt lo. "Có thể làm việc không?"
"Làm việc gì?"
"Quét sân, vá áo?" Tống Vi chọn mấy thứ nghe đơn giản, Trần Đại quả nhiên gật đầu: "Được thôi."
"Trong phủ ta thiếu một nha đầu để sai bảo, mỗi tháng được hai lượng bạc, ngươi có làm không?"
Trần Đại ngẩn người: "Quý nhân sao lại biết ta là nha đầu?"
Tống Vi dừng chân, đôi mắt đảo qua bộ ngực cơ hồ không thấy của nàng ta một cái. Trần Đại đỏ mặt, theo bản năng duỗi tay che lại.
"Khỏi cần che." Ánh mắt Tống Vi trong vắt, "Không thấy rõ."
"Ồ."
"Hôm nay có thể nhận việc luôn không?"
Trần Đại vội vàng gật đầu: 'Có thể! Chỉ là ta muốn đi bốc thuốc để sắc cho phụ thân ta trước."
"Đi đi! Xong rồi thì đến phủ tìm ta." Tống Vi giơ ngón tay chỉ đường: "Đi thẳng đến cuối đường rồi rẽ trái, cái viện đầu tiên."
"Ta biết rồi, có từng đi qua."
"... Bây giờ đi cửa lớn, đừng có trèo tường."
Trần Đại mặt đỏ hồng, gật đầu.
Tống Vi trở về chỗ ở, chưa tới hai canh giờ Trần Đại đã tới. Nàng ta đứng ở trong viện, chưa biết nên làm gì. Tống Vi dẫn nàng ta đến một gian nhà ở: "Sau này ngươi sẽ ở đây."
Trần Đại thoáng nhìn, sáng sủa sạch sẽ, cái giường lại đặc biệt sạch sẽ. Nàng thì thầm một câu: "Sao hôm nay ta tốt mệnh thế nhỉ?"
Tống Vi vẫn không đáp lời nàng, chỉ vào xiêm y trên giường: "Có nữ trang, có nam trang, ngươi tùy ý mặc. Chỉ có một điều, tên phải sửa lại, ta không thích cái tên Trần Đại. Dù sao cũng cần phải có một cái tên cho tử tế."
"Ngài cảm thấy gọi tiểu nhân là gì thì được?"
Tống Vi nghĩ nghĩ: "Gọi là Niệm Nguyệt được không?"
Niệm Nguyệt, Niệm Nguyệt, Niệm Nguyệt. Trần Đại lặp lại vài tiếng, mặt mày hớn hở: "Đại nhân quả nhiên văn chương tốt, so với Trần Đại nghe hay hơn nhiều."
Ừm. Tống Vi gật gật đầu, nói: "Ta ra ngoài đây."
Hắn đến Phàm Trần thư viện tìm Thanh Phong.
Phàm Trần thư viện kinh doanh ảm đạm được một thời gian, mùa đông này Thanh Phong cuối cùng cũng có thể xoay chuyển cục diện, nàng làm một cái lò sưởi, khiến cho bọn nữ tử ở kinh thành thích thú không thể rời đi. Thời điểm Tống Vi đến, nhìn thấy Thanh Phong đang sắp xếp mấy cái ghế gỗ trong nhà, nàng ngồi ở giữa, các nữ tử khác vây quanh nàng, đang dạy bọn họ vữ một cái lò.
Tới học vẽ lò đều là danh môn khuê tú ở kinh thành, Tống Vi nhận ra vài người. Hắn tìm một nơi an tĩnh đọc sách giải trí, vừa đọc vừa chờ Thanh Phong. Có nữ tử phát hiện ra Tống Vi, cảm thấy có chút không được tự nhiên, đôi mắt liếc qua vài lần rồi lại sợ hãi thu về, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, nhìn quanh suốt buổi.
Tống Vi hào phóng nhìn nàng ta cười, chỉ vào túi gầm bên hông mình, ý nói đã có người trong lòng. Nữ tử kia thất vọng thu hồi ánh mắt, không dám liếc hắn nữa.
Chuyện này đều lọt vào trong mắt Thanh Phong, sau khi tiễn các nữ tử đó, nàng đi đến trước mặt Tống Vi, chỉ vào túi gấm của hắn: "Là cô nương nhà nào tặng?"
Tống Vi cúi đầu nhìn nhìn: "Hồi Xuân."
Thanh Phong nghe thấy hai chữ "Hồi Xuân", trái tim phút chốc đau, nhưng cơn đau đó tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh: "Tam ca cũng thích Hồi Xuân sao?"
"Sao muội lại dùng từ "cũng"?"
"Mục tướng quân không phải cũng thích nàng ta sao?"
Tống Vi hiểu rõ, lắc đầu: "Ta với nàng ta là bạn tốt, không phải tình yêu nam nữ."
"Ta và Hồi Xuân cũng là bạn tốt." Thanh Phong đưa cho hắn một bộ xiêm y, "Đây, ta thêu trong nhiều ngày. Mùa đông năm nay tam ca ở kinh thành, cần ăn mặc chỉnh tề một chút."
Tống Vi cầm lấy bộ y phục khoác lên trên người, mặc rất vừa vặn, không muốn cởi ra. Hắn giống như vô tình nói: "Âu Dương Lan Thương mà nhìn thấy ta mặc bộ y phục mới, có lẽ sẽ ngưỡng mộ lắm. Hôm nay thượng triều, ta thấy áo choàng của hắn bị rách."
Thanh Phong đổ nước từ trong tách trà xuống mặt đất, nhìn Tống Vi: "Tam ca."
Tống Vi gật gật đầu: "Hiểu rồi, nước đổ khó hốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.