Một buổi chiều nắng đẹp rực rỡ, Dương Hùng ở trong văn phòng, bởi vì báo cáo tài vụ có mấy sai lầm nhỏ mà nổi giận đùng đùng trút giận lên tiểu thư Chu nhân viên chủ quản phòng tài vụ, Chu Tiệp chủ quản tài vụ là một nữ nhân đã hơn ba mươi tuổi, giờ này bị mắng đến mức mặt đầy vẻ xấu hổ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô lén ngẩng đầu đáng thương nhìn người dẫn ra pháp trường – tiểu thư Trần – bí thư bên người Dương Hùng cầu cứu.
Tiểu thư Trần thông cảm với niềm hy vọng của cô nhưng trong lòng cũng trách sao cô không biết quan sát, phạm lỗi lúc nào không phạm lại phạm lỗi ngay lúc Hạng Vinh xin nghỉ để về quê viếng mồ mả tổ tiên. Hạng Vinh cũng thật là, chỉ xin nghỉ có hai ngày, vậy mà đã đi hơn năm mươi tiếng rồi còn không chịu về, Dương Hùng sao không nổi giận chứ, ngay lúc này lại phạm lỗi thì tất nhiên hợp lẽ thành nơi trút giận rồi.
Tiểu thư Trần cố xem nhẹ tín hiệu cầu xin của tiểu thư Chu, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, đầy bụi bặm do đường xá nhắm hướng tòa nhà chạy đến, nhất thời như mang một trọng trách, cô lập tức lặng lẽ hướng tiểu thư Chu ra dấu hiệu tay, ý bảo cô ấy ráng kiên trì thêm năm phút nữa thôi.
Quả nhiên, năm phút sau, vang lên tiếng gõ cửa, Hạng Vinh cười đi vào nói: “Dương tổng, sớm a.”
Dương Hùng gào thét tiếp: “Sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-dich-luc-mao-nga-lai-dai/3111379/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.