Chương trước
Chương sau
Sau một hồi bàng hoàng mà im lặng, một phóng viên liền lên tiếng: “Dịch tiên sinh, ngài có được đoạn ghi âm này khi nào? Nếu Mộ tiểu thư đã làm những việc quá đáng như vậy với ngài, tại sao ngài không sớm xử lý cô ấy.”

Vẻ mặt Dịch Cẩn Đình cũng không thay đổi: “Lúc đầu, tôi tất nhiên rất tức giận. Những năm gần đây, mặc dù tôi không yêu Mộ tiểu thư, nhưng đối xử với cô ấy không tệ. Khi lấy được đoạn ghi âm này, tôi đã nghĩ đến biện pháp xử lý, nhưng vợ tôi đã ngăn cản.”

Nghe vậy, Cố An Hi giật mình.

Cô ngăn cản?

Nhớ không nhầm thì cô không hề có hành động nào biểu hiện sự ngăn cản?

Khi nghe được sự thật năm đó ở Dịch gia, cô đã rất tức giận, đồng thời cũng cảm thấy hối hận và tội lỗi.

Khi đó cô nghĩ rằng dù anh có trả thù Mộ Tuyết ra sao cô cũng sẽ ủng hộ.

Dịch Cẩn Đình nở nụ cười nhìn Cố An Hi: “Vợ tôi nói dù sao cô ấy và Mộ tiểu thư cũng là bạn bè, tôi cũng là chậm trễ thanh xuân của Mộ tiểu thư ba năm. Có lẽ vì Mộ tiểu thư mà tôi phải trải qua một hồi sống chết kinh thiên động địa, nhưng may mắn là tôi vẫn sống tiếp được. Chỉ là…”

Anh khẽ cau mày, giễu cợt nói: “Không ngờ lòng tốt của chúng tôi lại dẫn đến hậu quả như vậy.”

Nghe xong lời Dịch Cẩn Đình nói, toàn bộ hội trường chỉ cảm thấy Cố An Hi quá thiện lương, Dịch Cẩn Đình lại gọi quá yêu tha thiết Cố An Hi, nếu không sao có thể nghe lời Cố An Hi đến vậy, đây chính là cố ý mưu sát.

Còn Mộ Tuyết đã làm gì? Có chết cũng không hối cải…

“Nói đến đây.” - Dịch Cẩn Đình dừng lại một chút, đưa tay nắm lấy tay Cố An Ho kéo lại gần mình: “Tôi cảm thấy rất có lỗi với vợ của mình.”

Anh nở một nụ cười chua xót: “Vì hành động hãm hại của ai đó mà tôi đã hiểu nhầm vợ của tôi, khiến cô ấy phải bỏ đi ba năm. Sau khi gặp lại vẫn là chưa tháo bỏ khuất mắc, tôi đã hành động buồn cười nhất là oán hận vợ tôi. An Hi, anh xin lỗi vì đã không tin em và bỏ lỡ mất ba năm của chúng ta.”

“Thật may, ông trời vẫn mang em về với anh, để chúng ta trở thành vợ chồng và tháo dỡ khuất mắc trong lòng. An Hi, anh sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương em, cho dù trả bất cứ giá nào, anh sẽ luôn bảo vệ em.” Trên đường quay về Bạch Kim Thượng Uyển. Dương Hàn lái xe, Cố An Hi và Dịch Cẩn Đình ngồi ở ghế sau. Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình không khỏi thắc mắc: “Anh đã quyết định công bố chuyện này ngay từ đầu rồi à?” Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Ừm.” “Nhưng mà…” “Không có nhưng mà.” - Vẻ mặt Dịch Cẩn Đình trở nên nghiệm nghị: “Những ngày qua dù anh không hỏi em sẽ làm gì, nhưng những việc anh nên làm thì anh phải làm.” Cố An Hi bĩu môi: “Việc này sẽ làm Mộ Tuyết tổn thương rất nhiều, ai biết ngày mai các phóng viên đó sẽ viết cái gì?” “Yên tâm đi.” - Dịch Cẩn Đình véo nhẹ mũi Cố An Hi một cái: “Chỉ sợ hiệu quả tốt đến không ngờ.” Cố An Hi có chút yên tâm, sau đó nháy mắt trêu chọc Dịch Cẩn Đình: “Em có từng khuyên anh nên đối với Mộ Tuyết nhân từ sao?” Dịch Cẩn Đình cười nói: “Cứ coi như có là được.” Cố An Hi cũng cười, cô biết mục đích của anh, gần đây danh tiếng của cô quá kém, nên anh muốn tạo dựng hình ảnh tốt cho cô. “Dịch tiên sinh thật tốt với em.” Dịch Cẩn Đình nghe giọng mềm nhũng này, đưa người cắn vào mũi cô một cái: “Bây giờ mới nhận ra à?” - sau đó kéo cô ôm vào lòng. “Vậy một lát, em muốn ăn mì được không?” - Cố An Hi hai mắt sáng rực nhìn Dịch Cẩn Đình. Dịch Cẩn Đình bình thường sẽ không cho cô ăn những thứ không có chất như vậy, nhưng hôm nay tâm trạng vui vẻ, không muốn cô mất hứng liền gật đầu: “Ừm… một lát anh sẽ nấu cho em.” Dương Hàn: “...” Từ khi nào Dịch tổng biết nấu cơm vậy… bây giờ Dịch tổng đang gia nhập hội thê nô rồi sao? Quay về Bạch Kim Thượng Uyển, sau khi hai người tắm xong, Dịch Cẩn Đình xuống bếp, nấu một ít mì, hai vợ chồng cụng đầu ăn chung, cả buổi tối chiến đấu chưa ăn thứ gì. “Làm sao em có được phần ghi âm đó.” Anh đã nghĩ rất nhiều nhưng không nghĩ ra làm cách nào Cố An Hi lại có được đoạn ghi âm đó. Cố An Hi cười cười, lấy giấy lau miệng, giọng nói cực kỳ thỏa mãn: “Chắc anh không tin được đâu, là Cố Thanh Sơn đưa cho em.” “Cố Thanh Sơn?” - Dịch Cẩn Đình dù không nhúng tay vào nhưng luôn nắm rõ tin tức về người này. Cố An Hi gật đầu: “Em đến thăm mẹ thì gặp ông ấy trước khi ông ấy bị bắt, ông ấy đưa cho em thiết bị ghi âm này. Lần đó vì Hàn Minh Hiên cướp trắng Sơn Tâm của ông ấy, cho nên ông ấy oán hận, cho người gắn thiết bị ghi âm ở nhà Hàn Minh Hiên. Ông ta bất lực vào tù, có lẽ cũng là muốn mượn tay em cho Hàn Minh Hiên hạ tràng.” “Chuyện của ông ta, em không quan tâm… nhưng không nghĩ rằng đây là cơ hội.” Không ngờ cô nghe được đoạn ghi âm này, bọn họ đã làm rất quá đáng. “Nhị ca, anh sẽ kiện bọn họ?” Dịch Cẩn Đình nhìn vào Cố An Hi, sau đó đáp: “Em cũng biết, anh không phải là dạng nương tay nhân từ.” Trước kia, ông nội lên tiếng nên Dịch Cẩn Đình đồng ý không động vào Hàn Minh Hiên và Mộ Tuyết. Nhưng mà ai bảo bọn họ chết không hối cải. Hàn Minh Hiên bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, lúc này Mộ Tuyết đã điên cuồng đạp phá đồ đạc trong phòng.

Một lúc sau, mọi thứ như đổ nát, Hàn Minh Hiên bình tĩnh nhìn Mộ Tuyết nói: “Đủ chưa?”

Mộ Tuyết phát điên đến mức không để ý lời Hàn Minh Hiên.

Sau khi Cố An Hi phát đoạn ghi âm kia, cô ta bất an và muốn tìm Hàn Minh Hiên tìm cách đối phó, nhưng không ngờ tên khốn Dịch Cẩn Đình lại tung ra đoạn ghi âm năm đó.

Dịch Cẩn Đình hắn điên rồi.

Hắn không sợ bị chê cười sao, không sợ gia tộc nổi sóng sao, chỉ vì muốn trả thù cô mà bất chấo sao?

Hàn Minh Hiên rít một hơi thuốc mạnh, sau đó thở ra, cười nhạt: “Mộ Tuyết, cô làm những chuyện đó, phải biết rõ hậu quả hôm nay chứ?”

Mộ Tuyết đã chiếc gối dưới chân gầm lên: “Chính là do tiện nhân Cố An Hi, cô ta đã dùng thủ đoạn dơ bẩn để hãm hại chúng ta.”

Hàn Minh Hiên nhíu mày một cái, dường như không vui khi nghe Mộ Tuyết nói hai chữ tiện nhân, nhưng hắn cũng chỉ mím môi không nói.

“Con khốn đó, đáng lẽ ngày ở núi ngắm sao tôi phải cho bọn người đó c.ưỡng h.iếp nó, để xem nó còn có thể đắc ý không?”

Hàn Minh Hiên cau mày: “Cho dù cô ấy không có đoạn ghi âm thì cũng đừng quên, Dịch Cẩn Đình cũng sẽ tung đoạn ghi âm năm đó.”

Mộ Tuyết im lặng, một lúc sau cau mày nhìn Dịch Cẩn Đình: “Anh là đang nói chuyện giúp Cố An Hi?”

“Tôi chỉ nói sự thật.”

Đôi mắt Mộ Tuyết tối sầm lại: “Bây giờ tôi nên làm gì đây?” - Cô ta dùng hai tay nắm lấy tóc mình: “Hai đoạn ghi âm hôm nay phát ra, những cư dân m mạng đang bảo vệ tôi và fan hâm mộ tôi đều sẽ biết. Điều gì sẽ xảy ra khi bị đẩy lên đỉnh điểm, anh có biết không?”

“Cho nên, ngay từ đầu tôi đã nói cô đừng liều lĩnh.” - Hàn Minh Hiên trầm giọng nói.

“Tôi liều lĩnh.” - Mộ Tuyết giận đến bật cười: “Tôi muốn bây giờ anh cho tôi hướng giải quyết, không phải ở đây đả kích hay chỉ trích tôi.”

“Cô cảm thấy tôi đả kích và chỉ trích cô?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” - Mộ Tuyết đốt một điếu thuốc, rít mạnh vào.

“Trước đây tôi đã khuyên cô thế nào, nếu cô nghe lời, thì mọi việc đã không rơi vào tình huống thế này.”

“Bây giờ anh nói chuyện đó thì có ích gì?” - Mộ Tuyết cười lạnh: “Tôi không ngờ Dịch Cẩn Đình lại làm như vậy, cũng không ngờ tiện nhân Cố An Hi đó lại có thể lấy được ghi âm.”

“Mộ Tuyết, cô không chịu hiểu sao, lần trước là vì Dịch lão lên tiếng nên Dịch Cẩn Đình mới buông tha, bây giờ cô làm như vậy là nhắm vào Dịch gia… bây giờ ông ta không tự tay đối phó cô, là hết tình hết nghĩa.”

Mộ Tuyết hết sức chán nản: “Ông ta không đối phó, tôi cũng không khá hơn được. Tôi vừa ký mấy cái hợp đồng, bây giờ chuyện xảy ra, chắc hẳn bọn họ sẽ nhanh muốn kết thúc hợp đồng.”

“Minh Hiên ca, anh hãy giúp tôi biện pháp phản đòn, tôi không thể ngồi chờ chết được. Anh cũng biết tôi đã kiên trì thế nào mới có ngày hôm nay, tôi không thể thất bại.”

Hàn Minh Hiên thở dài: “Mộ Tuyết, cô cũng biết, bây giờ chúng ta có làm gì đi chăng nữa cũng không đáng kể.”

“Không.” - Mộ Tuyết gào lên: “Anh còn chưa thử, sao lại nói vậy.”

Vẻ mặt Hàn Minh Hiên vẫn thờ ơ, Mộ Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Vẫn chưa kết thúc, tôi sẽ không bỏ cuộc! Nhất định không bỏ cuộc.”

Hàn Minh Hiên lắc đầu: “Tôi nghĩ tốt nhất bây giờ cô nên cầu nguyện rằng Dịch Cẩn Đình sẽ không đối phó cô quá xấu mặt.”

Đêm nay, Mộ Tuyết thức cả đêm vận dụng hết tất cả mọi mối quan hệ quen biết muốn đẩy lùi tin tức, nhưng mà dường như toàn bộ mối quan hệ đều từ chối.

Tất cả mọi người đều kiêng dè Dịch gia, nhưng Mộ Tuyết vẫn không chịu bỏ cuộc. Cho đến rạng sáng, không có chút tiến triển gì, trên mạng đầy rẫy những lời mắng chửi Mộ Tuyết.

Mọi người đều muốn cô ta cút khỏi giới giải trí, mắng chửi không tiếc lời, và tốt hơn hết chính là muốn tống cô ta vào tù.

Cô ta ngồi trong bóng tối, chỉ le lói ánh đỏ của điếu thuốc, gạt tàn thuốc lấp đầy, cổ họng cô ta đắng chát.

Bây giờ ngay cả Hàn Minh Hiên cũng đã bỏ đi, anh ta không chịu trợ giúp và cải nhau với cô ta một trận rồi bỏ đi.

Mộ Tuyết nắm chặt bàn tay, gầm lên: “Tôi sẽ không đạt đến bước cuối cùng đâu.” Bên này, Cố An Hi nằm trên sô pha, gối đầu trên đùi Dịch Cẩn Đình, miệng cắn một quả táo đỏ, bàn tay lướt tin tức trên điện thoại. “Mộ Tuyết bây giờ, e rằng internet cũng không dám đăng nhập.” Dịch Cẩn Đình hừ lạnh một tiếng: “Đến mà không trả lễ thì không hay lắm.” Cố An Hi nhún vai: “Dịch tiên sinh nói đúng a, vậy nên em cũng muốn làm chút gì đó trả lễ mới được.” Mộ Tuyết đang ngồi trong phòng, lúc này trời đã sáng.

Trợ lý của cô ta tuy cũng là phẫn nộ nhưng vẫn lo sợ cô ta nghĩ quẩn nên cũng là đến xem một chút.

Vừa đi đến thì điện thoại vang lên, là bên bộ phim gọi điện đến muốn hủy hợp đồng dự án vừa ký.

Nhìn hợp đồng bị hủy gửi qua email, kèm theo yêu cầu đền bù gấp ba số tiền hợp đồng đã ký, chính là 15 tỷ.

Hết đòn nay đến đòn khác khiến Mộ Tuyết không thể chịu nổi.

Trợ lý nhìn Mộ Tuyết tức giận la hét và đập phá mọi thứ, trông như một kẻ điên.

Không lâu sau, lại nhận được yêu cầu bồi thường hợp đồng của hai thương hiệu quảng cáo.

Tổng số tiền bồi thường hợp đồng cho phim và hai hợp đồng quảng cáo là gần 30 tỷ.

Dù trước kia cô ta là nhất tỷ, nhưng đã lâu lắm rồi cô ta không đóng phim cũng như nhận quảng cáo, bây giờ cô ta kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nếu cô không có đủ tiền, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cô ta không muốn đi tù nhưng cô ta không biết nên làm gì?

Hiện tại cô ta biến thành dạng này, chính là do Cố An Hi và Dịch Cẩn Đình gây ra.

Nếu không có Cố An Hi xíu giục, Dịch Cẩn Đình chắc chắn sẽ không quá đáng đến mức này với cô ta.

Nghĩ vậy, Mộ Tuyết không thể ngồi yên, cô ta cầm chìa khóa và nhanh chóng đi xuống bãi xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.