Chương trước
Chương sau
“Lão cáo già.” - Hàn Minh Hiên bỗng chỉ vào mũi Hàn Minh Hiên hét lớn: “Trước kia chính ông đã ép tôi và mẹ tôi rơi vào tuyệt vọng, hiện tại còn muốb lịch sử tái diễn, ông đúng là đủ năng lực.”

Dịch Chính Hoàng toàn thân run lên, đầu ốc ong ong, nhìn bộ dạng Hàn Minh Hiên như sắp phát điên, trong lòng như bị dao cứa vào.

Qua một lúc, Dịch Chính Hoàng mơia buồn bã nhìn Dịch lão nói: “Ba… tại sao phải làm như vậy?”

Dịch lão nhíu mày nhìn con trai mình không đáp.

Dịch Chính Hoàng cảm thấy hô hấp trì trệ: “Chuyện năm đó chẳng lẽ còn không đủ sao? Vì cái gì mà ba lại làm đến quá đáng như vậy? Ba đang muốn giết chết nó mới cam tâm sao?”

Vẻ mặt đen tối của Dịch lão nhìn chằm chằm Dịch Chính Hoàng hồi lâu mới nói: “Chính Hoàng, Cẩn Đình cũng là con của con, Hàn Minh Hiên ngay từ đã đã muốn mạng của Cẩn Đình, ta chỉ đang làm những gì ta nên làm, những gì ta đang làm, có gì sao sao?”

Dịch Chính Hoàng cười lạnh một cái không muốn nghe lời cha ông ta nói.

Diệp Minh Châu có chút hoang mang: “Ba, ba… đã sớm biết chuyện năm đó Hàn Minh Hiên làm?”

Dịch lão gia tử lắc đầu: “Không, là Cẩn Đình nói cho ta biết, nhưng thằng bé vì không muốn con buồn nên không muốn đưa sự thật ra ánh sáng. Còn về Mộ Tuyết, tôi chưa từng xem trọng nữ nhân này là có lý do.”

“Ta đã biết Mộ Tuyết từ lâu. Khi đó, ta muốn biết Hàn Minh Hiên sống ra sao, ta vô tình nhìn thấy cô ta và Hàn Minh Hiên ở bên nhau, kết quả không lâu sau, cô ta lại xuất hiện bên cạnh Cẩn Đình. Nói cô ta không có mục đích, ta không tin.”

Ông nội Dịch nhìn về phía Dịch Cẩn Đình: “Ta nghĩ nếu ta ra sức ngăn cản, con sẽ cắt đứt liên lạc với cô ta. Cho dù các người trở thành một đôi, ta vẫn là phản đối gay gắt. Nghĩ xem, một nữ nhân bên cạnh Hàn Minh Hiên cười cười nói nói, về sau lại làm bạn gái con, ai lại không sinh nghi? Sau đó ta điều tra cô ta, cô ta lớn lên ở trại trẻ mồ côi, lớn lên cùng Hàn Minh Hiên, điều này có ý nghĩa là gì?”

“Cẩn Đình, đây là lý do ông nội không cho phép con ở bên cô ta.” - Dịch lão gia tử thở dài: “Ta muốn bảo vệ gia đình này, nên không muốn nói cho các người biết bí mật này.”

“Haha.”

Một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên.

Mộ Tuyết lạnh lùng nói: “Dịch lão, ông đánh một ván cờ thật tốt. Tôi nên nói gì đây, gừng càng già càng cay?” - Nói xong, cô ta bật cười gật đầu, ánh mắt đầy hận ý: “Nhưng một củ gừng giad như ông không chỉ có cay mà còn có độc! Ông còn ngại Minh Hiên ca bị ông đả thương chưa đủ nặng sao? Ông làm rất tốt, ông đang muốn nhìn anh ấy bức chết ông mới hài lòng sao?”

Vẻ mặt Dịch lão gia tử không thay đổi nhưng mắt hơi nheo lại.

Hàn Minh Hiên cười chế nhạo lên tiếng: “Ông chẳng để gì cho tôi, đem những tâm huyết của tôi bao năm qua trôi theo giòng nước, còn muốn tôi nhận lỗi, phải không?”

Đôi mắt hắn ta đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo vì tức giận, hắn không những mất bình tĩnh mà còn giống như một kẻ sắp phát điên.

Trái tim Dịch Chính Hoàng run lên, đau lòng nhìn Hàn Minh Hiên, giọng nói nhẹ nhàng với Dịch lão gia tử: “Ba, đến đây thôi, được không? Cổ phần của các cổ đông ba liền thu lại, nhưng phần của con hãy cho Minh Hiên, có được không?”

Hàn Minh Hiên dù sao cũng là con trai của ông, nếu ông phải nhìn hắn mất đi tất cả, sống khốn khổ qua ngày, hắn sao không thẹn với lương tâm được.

Có lẽ những lời ông nói ra khiến cả nhà không vui, nhưng ông ta phải làm.

Ông… không thể có lỗi với Minh Hiên thêm được nữa.

Ánh mắt Dịch lão gia tử trở nên sắc bén và thâm sâu, ông trầm giọng nói: “Những gì ta vừa nói, con không nghe sao?”

Dịch Chính Hoàng bật cười: “Con nghe thấy…”

“Dịch Chính Hoàng.” - Diệp Minh Châu hét lên: “Ông có biết ông đang nói cái gì không?”

Dịch Cẩn Đình chỉ bình tĩnh ngồi đó, nụ cười trên môi nhàn nhạt sự mỉa mai, giống như chuyện này không liên quan đến anh.

“Nếu con đã nghe rồi, đừng nói những thứ làm ta không vui.” - Dịch lão gia tử không vui nói.

Dịch Chính Hoàng phớt lờ Diệp Minh Châu, nhìn cha mình: “Có được không?”

Dịch lão gia tử không nói gì, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt tối sầm như trầm ngâm suy nghĩ.

Diệp Minh Châu khẩn trương nói: “Ba, ba… không được đáp ứng hắn. Nếu hắn làm như vậy, hắn sẽ để Cẩn Đình và cả Đình Phong ở vị trí nào?”

Ai là người bị hại? Cũng chỉ có mẹ con Hàn Minh Hiên thôi sao?

Chẳng lẽ Diệp Minh Châu bà không phải người bị hại sao?

Bà ngơ ngẩn nhiều năm không biết gì, vẫn một lòng yêu thương Dịch Chính Hoàng, hết lòng nghĩ đến Dịch gia, nhưng cuối cùng bà được cái gì? Bà cũng là một người bị hại, không phải sao?

Bà ngu ngốc không biết chồng mình nuôi nữ nhân bệ ngoài, bà nhận. Nhưng bà không cho phép con của bà cũng là nạn nhân.

“Diệp Minh Châu!” - Dịch Chính Hoàng trầm giọng mở miệng: “Đừng có gây sự ở đây nữa.”

Trong lòng Diệp Minh Châu đau xót: “Tôi không có gây sự với ông, Dịch Chính Hoàng.”

Dịch Chính Hoàng không để ý bà nữa, nhìn Dịch lão nói: “Ba.”

Dịch lão gia tử thở dài, nặng nề nói: “Minh Châu nói không sai, con không thể làm như vậy được. Hơn nữa việc này ta cũng đã nói rồi, cho nên… chuyện con nói ta không đồng ý.”

Diệp Minh Châu nghe xong có chút vui vẻ, lúc này liền kiêu ngạo liếc nhìn Hàn Minh Hiên và Dịch Chính Hoàng.

Dịch Chính Hoàng sửng sốt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, môi máp máy nhiều lần, sau đó lẩm bẩm: “Lần này… ba không thể đáp ứng con sao? Cổ phần đó không phải ba cho con sao? Con có quyền xử lý cổ phần của con không phải sao?”

“Ta sẽ không đồng ý yêu cầu của con. Cổ phần đó ta chưa chết vẫn là quyền sở hữu của ta. Nhưng, ta có thể bồi thường cho hắn. Để mua được cổ phần đó, hắn đi ngân hàng vay rất nhiều tiền, số tiền đó, Dịch gia sẽ giúp hắn trả.”

Hàn Minh Hiên sẽ không gánh nợ nần sau khi mất hết tất cả.

Diệp Minh Châu không muốn, nhưng Dịch Cẩn Đình đã ngăn bà lại, sau đó nhìn bà lắc đầu nên bà không còn cách nào khác ngoài im lặng.

“Hahaha…” - Hàn Minh Hiên đột nhiên cười lớn, trên mặt không có chút cảm kích nào: “Ông thật sự làm rất tốt, xem ra tôi không cảm tạ ông là không được, phải không?”

Hắn đang rất hận.

Hắn bị người nhà họ Dịch đào hố trở thành dạng này, kết quả bây giờ hắn như là đang nhận lấy một ân tình lớn của nhà họ Dịch.

Thật nực cười.

Tuy cười… nhưng tâm đang khóc.

Đó là một sự bất lực khiến hắn lâm vào tuyệt vọng.

Cuộc đời hắn, vẫn luôn thấp kém như một con kiến, chỉ có thể bị người khác giẫm đạp.

Cuộc đời của hắn, thật đáng buồn, cũng thật đáng cười.

Sống không bằng chết chính là tâm trạng của hắn lúc này.

Dịch lão gia tử trầm mặc không đáp, nhìn về hướng Dịch Cẩn Đình hỏi: “Cẩn Đình, Mộ Tuyết…con định thế nào?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dịch Cẩn Đình, kể cả Cố An Hi.

Mộ Tuyết lúc này hoàn toàn hoảng sợ, vì Hàn Minh Hiên cũng không còn thực lực bảo vệ cô ta, bây giờ cô ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Diệp Minh Châu ôm lấy cánh tay Dịch Cẩn Đình nhỏ giọng: “Loại xấu xa như vậy, con không được mềm lòng.”

Dịch Cẩn Đình nhìn mẹ mình một cái, rút tay ra không để lại dâu vết: “Ông nội, đều nghe lời ông.”

Cố An Hi thầm mắng Dịch Cẩn Đình quá khôn ngoan đi. Anh nói như vậy chính là chứng mình anh ta không có quan hệ gì với Mộ Tuyết cả, còn để ông nội quyết định chính là bày tỏ sự tôn kính.

Dịch lão gia tử gật đầu: “Ừm, vậy ta sẽ làm chủ.” - Sau đó ông liếc nhìn Mộ Tuyết: “Để cho cô ta đi đi, sự tình như thế nào, mọi người cũng đã biết rồi.”

Mộ Tuyết như sống lại lần nữa, nhưng tràn đầy hoài nghi, cô ta không tin Dịch lão này lại bỏ qua cho cô ta.

Cố An Hi có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại.

“Ba?” - Diệp Minh Châu kinh ngạc: “Ba… thả cô ta đi? Cô ta là người muốn giết Cẩn Đình.”

Dịch lão gia tử bất mãn cau mày, liếc nhìn Diệp Minh Châu một cái, khiến bà ta im bặt.

“Cẩn Đình, con có phản đối quyết định này không?” - Dịch lão hỏi.

“Ông nội, con không ý kiến.”

“Ừm.” -Dịch lão gia tử gật đầu: “Cô ta có thể được coi là người thân của hắn, và bây giờ hắn… cho nên, cứ như vậy đi.” - Ông liếc nhìn Hàn Minh Hiên đang như mất hồn vì bị sốc, cũng như Mộ Tuyết đang ngồi bên cạnh hắn: “Các người đi đi.”

Mộ Tuyết lôi kéo Hàn Minh Hiên như kẻ vô hồn rời khỏi Dịch gia, Dịch Chính Hoàng ngồi gần lối đi ra.

Khi Hàn Minh Hiên đi ngang qua ông, Mộ Tuyết trươt tay, Hàn Minh Hiên bỗng nhiên loạng choạng khiến trái tim Dịch Chính Hoàng đau nhói.

Dịch Chính Hoàng vội vàng đứng dậy, muốn đỡ hắn nhưng bị Hàn Minh Hiên đẩy ra.

Sắc mặt Dịch Chính Hoàng tái mét: “Minh Hiên…”

Hàn Minh Hiên hung tợn nhìn hắn một cái, cuối cùng ngay cả Mộ Tuyết cũng bị hắn đẩy ra, chán nản nhưng cương quyết đi ra ngoài.

Mộ Tuyết vội chạy theo: “Minh Hiên ca, chờ em với.”

Hai người rời đi, căn phòng lớn trở nên yên tĩnh trở lại.

Dịch Chính Hoàng cúi đầu nhìn tay mình một lúc, một lúc sau mới tức giận nhìn Dịch lão: “Bây giờ ba đã hài lòng rồi phải không? Đây là mục đích của ba sao? Ba thật quá độc ác.”

Dịch lão gia tử cau mày, nhìn về phía Dịch Chính Hoàng, ánh mắt dần tối sầm: “Con đang tra hỏi ta à?”

Diệp Minh Châu hoảng hốt, đã lâu rồi bà chưa thấy lão gia tức giận như vậy, đáy lòng có chút sợ hãi.

Đồng thời, trái tim bà đau nhói, Dịch Chính Hoàng vì đứa con riêng đó mà dùng giọng điệu đó với lão gia.

Thì ra, trong lòng ông ta trọng lượng đứa con riêng đó không nhẹ chút nào.

Dịch Cẩn Đình lông mày hơi nhíu lại, anh gọi Dương Hàn, đưa những người ngoài ra ngoài hết.

Cố An Hi hiểu được chuyện này nên cũng đứng lên: “Nhị ca, em ra ngoài hít thở một chút.”

Dịch Cẩn Đình nắm tay cô lại: “Không, em cứ ở lại đây.”

Cố An Hi ho nhẹ một tiếng: “Em… ra ngoài thì tốt hơn.” - vừa nói cô nghiêng người về phía anh, nói nhỏ vào tai anh: “Nếu không sau này làm sao em có thể gặp được ba chồng.”

Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình hơi giật mình, nhìn Cố An Hi một lúc rồi nhẹ giọng: “Ừm, đi dạo một vòng, đừng ra khỏi Dịch ra. Anh sẽ sớm ra ngoài tìm em.”

Cố An Hi và người ngoài đều đi ra ngoài, ít người hơn nhưng không khí trở nên nạng nề hơn.

Cuối cùng, Dịch Chính Hoàng cũng mở miệng trước: “Bây giờ, các người đều hài lòng chưa, haha…” - Nói xong, ông liền thấp giọng nở nụ cười, bả vai không ngừng run lê, ánh mắt đỏ ửng.

Dịch lão gia tử nheo mắt thở dài, trong lòng cảm thấy tức giận, đồng thời cũng là thất vọng.

Diệp Minh Châu nhìn Dịch Chính Hoàng, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt…

Dịch Cẩn Đình rất bình tĩnh, nếu không có mẹ và ông nội ở đây, anh cũng đã đưa An Hi rời đi.

“Các người đã đoạt hết mọi thứ của nó, bây giờ… nó không còn có gì cả, các người làm thật tốt.” - Dịch Chính Hoàng cười lạnh mở miệng, trong mắt đầy hận ý: “Các người bây giờ chắc rất vui vẻ? Các người có nghĩ cho cảm giác của tôi không? Tôi dù sao chính là ba của nó.”

“Minh Hiên vốn đã hận tôi, bây giờ… trong lòng hắn, tôi càng là tội nhân.”

Ông ta thống khổ ôm đầu, giống như là đã sụp đổ: “Tôi đã sống theo ý của ông nhiều năm như vậy, chưa từng gặp mặt nó một lần. Vậy mà cho tới bây giờ, ông vẫn không chịu buông tha cho nó, nó có lỗi sao? Nó không có lỗi gì cả. Nếu như năm đó ông không khăng khăng phản đối tôi và Tiểu Niệm ở bên nhau, Minh Hiên làm thế nào lưu lạc đến mức này.”

Khi ông ta biết Hàn Minh Hiên đã trải qua những cái gì, ông ta thật sự muốn chết đi. Nếu lúc đó ông cứng rắn hơn thì những chuyện đó sẽ không thể xảy ra và Tiểu Niệm cũng sẽ không chết thảm như vậy. Minh Hiên cũng không cần phải sống vất vả như vậy.

“Ông lừa tôi…” - Dịch Chính Hoàng đôi mắt đầy hận ý trừng lên nhìn Dịch lão gia tử: “Ông nói mẹ Minh Hiên đã chết vì bệnh tât. Ông rõ ràng là biết tất cả… rõ ràng Tiểu Niệm chết là do ông… nhưng ông lừa tôi, ông nói cô ấy mang theo Minh Hiên đi một nơi rất xa để sinh sống… còn nói cô ấy gả cho người khác.”

Dịch Chính Hoàng cười tự giễu: “Nghĩ đến, là chính tôi ngu ngốc. Trước kia ông phản đối tôi và Tiểu Niệm bên nhau, vậy mà làm sao tôi lại tin ông? Về sau… tôi không yên lòng muốn đi xem một chút, hẳn là ông biết ý định này của tôi, ông liền nói cô ấy đã bị bệnh mà qua đời, con trai đã đi theo cha dượng đến thành phố khác sinh sống.”

“BA!” - Dịch Chính Hoàng hét toáng lên: “Ba thật sự là ba của tôi sao? Nếu ba thật sự là ba của tôi? Nếu thật sự là ba, nhìn tôi đau đớn thì thôi đi, ba làm sao có thể làm ra tới mức độ này?”

Dịch lão gia tử mím chặt môi, nhưng rõ ràng là môi ông đang run rẩy.

“Ồng có biết đứa trẻ đó về sau sống thế nào không? Một mình không nơi nương tựa, ngay cả một chổ ngủ đang hoàng cũng không có, chỉ có thể ở dưới gầm cầu tránh mưa. Coi như ông không thích Tiểu Niệm, nhưng đứa trẻ có lỗi gì sao?”

“Nó hận ông, nó cũng hận tôi. Nó hận tôi, tôi chịu, vì tôi đã nợ mẹ con nó rất nhiều. Vậy mà… tại sao ông còn làm đến mức này?” - Dịch Chính Hoàng oán hận một hơi dài: “Ông có thấy hình dáng vừa rồi của nó không? Ông chê Tiểu Niệm chết còn chưa đủ, ông còn muốn bức chết nó phải không?”

“Hỗn láo.” - Dịch lão gia tử nghe không nổi nữa, giơ tay đập mạnh vào cạnh ghế sopha, giận dữ gầm lên: “Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?”

Dịch Chính Hoàng cũng không sợ, cười nói: “Chẳng lẽ tôi phải cảm kích ông, nói ông đang làm đúng sao?”

“Nó có yêu cầu gì, nó có thể tìm ta nói. Nhưng nó đang làm cái gì với Thịnh Thế? Nó còn muốn lấy mạng Cẩn Đình.” - Dịch lão gia tử giận dữ nói: “Cẩn Đình không phải con của anh à? Chỉ vì anh yêu thích người tên Tiểu Niệm kia mà anh lại bất công đến nước này sao?”

“Nhưng Cẩn Đình bây giờ không phải sống rất tốt sao?” - Dịch Chính Hoàng cau mày đáp: “Nó có mọi thứ nó muốn từ khi còn nhỏ. Kể cả sau khi nó trưởng thành, không phải ông đã trực tiếp đưa cổ phần Thịnh Thế cho nó sao, để cho nó làm tổng giám đốc Thịnh Thế, cuộc đời của nó còn gì tốt đẹp hơn. Vậy còn Minh Hiên thì sao? Nó có cái gì? Những gì nó đạt được đều là do tự bản thân nó cố gắng.”

Dịch Cẩn Đình nhíu chặt lông mi, lấy hộp thuốc và bật lửa ở trong túi ra, gần đây anh đã hạn chế hút thuốc một chút, nhưng bây giờ vẫn còn nghiêng đầu tự châm điếu thuốc cho mình.

Diệp Minh Châu đau lòng đến mức không thể chịu nổi, hai mắt đỏ bừng.

“Dịch Chính Hoàng, lương tâm của ông bị chó tha rồi sao?” - Diệp Minh Châu buồn bã nói, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt vẫn còn nước mắt.

Dịch Chính Hoàng đột nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn Diệp Minh Châu, ánh mắt đó hung ác và tràn đầy hận ý, khiến Diệp Minh Châu đột nhiên cứng đờ.

“Cô còn không biết xấu hổ mà chất vấn tôi?”

Dịch Chính Hoàng hung ác nhìn Diệp Minh, nghiến răng nghiến lợi, đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Minh Châu nhìn thấy chồng mình nhìn mình như vậy.

“Nếu trước kia cô không trơ trẽn leo lên giường của tôi thì làm sao có thể gả cho tôi.” - Dịch Chính Hoàng không chút do dự nói: “Ông ta xem thường xuất thân của Tiểu Niệm, cảm thấy thân phận của cô ấy không xứng với tôi, còn cô thì sao? Cô có cái quái gì tốt hơn cô ấy?”

Diệp Minh Châu toàn thân run rẩy, nước mắt chắc chắn trào ra nếu bà không cố gắng kìm lại.

Dịch Chính Hoàng nói ra chuyện này trước mặt lão gia và cả con của họ.

Thể diện và lòng tự trọng của bà… đã bị Dịch Chính Hoàng dẫm đạp, không chút thương tiếc mà nghiền nát chúng.

Vậy nên, Diệp Minh Châu bà không thể khóc, vì bà khóc, ông ta sẽ càng vui vẻ hơn.

Nhưng… nước mắt dâng lên ngày càng nhiều, nhiều đến mức Diệp Minh Châu không thể nhìn rõ được người đàn ông bà từng yêu, trong lòng chỉ còn lại một nỗi đau âm ỉ.

Dù Dịch Chính Hoàng nhìn thấy, nhưng ông vẫn không dừng lại. Chỉ vì nhớ tới sự tuyệt vọng của Hàn Minh Hiên, ông ta không thể kìm chế lời nói của mình, ông ta chỉ muốn trút bỏ nỗi bất hạnh và cảm giác áy náy với Hàn Minh Hiên.

“Cô không phải thiên kim đại tiểu thư gia đình hào môn sao? Nhưng cô đã làm gì? Đúng là vô liêm sỉ, không có chút đạo đức, có thiên kim tiểu thư nào lại làm giống như cô? Tiểu Niệm tự biết rõ thân phận của mình, dù cô ấy có xuất thân không tốt, nhưng cô ấy tự dựa vào chính mình cố gắng. Còn cô thì sao? Cô cường hào đoạt lấy, theo theo, so với Tiểu Niệm, cô thấp kém hơn mấy phần.”

“Thằng khốn nạn.”

“Dịch Chính Hoàng.”

Hai giọng nam nhân gần như gầm lên cùng một lúc.

Câu trước là Dịch lão, câu sau là của Dịch Cẩn Đình.

Dịch Cẩn Đình bóp lấy tàn thuốc trong tay, vẻ mặt nham hiểm cảnh cáo: “Nếu ông còn nói tiếp, tôi sẽ không khách khí với ông.”

“Ha…” - Dịch Chính Hoàng bật cười, chỉ tay vào Dịch Cẩn Đình, sau đó nói với Diệp Minh Châu: “Diệp Minh Châu, cô nhìn đứa con ngoan của cô đi, đây là cách mà nó đang nói chuyện với tôi sao? Hắn tốt hơn Hàn Minh Hiên à? Thượng bất chính hạ tắc loạn, chính là đang nói cô đó, Diệp Minh Châu.”

Dịch Cẩn Đình không nhịn nổi nữa, anh tức giận ném tàn thuốc xuống đất muốn bỏ đi…

Chỉ mới đứng lên, một bóng dáng mảnh mai vọt qua mắt anh, lao về phía Dịch Chính Hoàng.

“Dịch Chính Hoàng, ông là thằng khốn nạn.” - Diệp Minh Châu lao tới trước mặt Dịch Chính Hoàng, như một kẻ điên bóp cổ ông ta, đôi mắt trừng lớn: “Sao ông không đi chết đi.”

Dịch Chính Hoàng đối đầu với ánh mắt của Diệp Minh Châu. Bị ánh mắt tuyệt vọng và tức giận của bà làm cho kinh hãi.

Ông ta sững sờ, cho đến khi cơn đau ở cổ dâng lên, ông ta mới sực tỉnh.

“Diệp Minh Châu, cô là kẻ điên.” - Dịch Chính Hoàng nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

Diệp Minh Châu tức giận đến cười lớn: “Phải, tôi sắp điên rồi. Trước khi phát điên, tôi sẽ giết anh.”

Dịch lão gia tử nắm chặt tay vào tay vịn, vẻ mặt đau đớn.

Trợ lý Phương muốn đến ngăn cản nhưng Dịch lão gia tử giơ tay ngăn cản.

Lời của Dịch Chính Hoàng đã khiến người khác quá tổn thương, nếu Diệp Minh Châu không xả giận ra… cô ta có thể thật sự phát điên.

Dịch Cẩn Đình cũng không muốn cản, chỉ ngồi xuống đốt thêm một điếu thuốc.

Diệp Minh Châu yếu sức, căn bản không bóp cổ cho Dịch Chính Hoàng chết được, bà tức giận nhìn vào mắt ông ta, sau đó dùng đầu mình đập mạnh vào đầu ông ta.

Nhưng Dịch Chính Hoàng chịu đựng không tỏ ra đau đớn khiến Diệp Minh c

Châu còn tức giận hơn.

Bà tức giận đến phát điên, sau đó há miệng cắn vào cổ Dịch Chính Hoàng.

Cơn đau khiến Dịch Chính Hoàng kêu lên một tiếng, nhưng Diệp Minh Châu vẫn cắn không buông.

“Cô điên rồi” - Dịch Chính Hoàng tức giận gầm lên, sau đó bất chấp đẩy Diệp Minh Châu một cái.

Ông ta dùng rất nhiều sức.

Diệp Minh Châu ngả ngửa ra sau, Dịch Cẩn Đình kinh hãi muốn lao tới đỡ nhưng không kịp.

Diệp Minh Châu ngã ngữa ra phía sau, vung tay muốn bám vào thứ gì đó, nhưng bà chợt nhận ra không có gì để bám vào.

Ngã xuống, đầu bà đập mạnh vào góc bàn, tay cũng đập mạnh xuống đất.

“Ầm.”

“Răng rắc.”

“Minh Châu.” - Dịch lão gia tử hoảng hốt.

“Mẹ…” - Dịch Cẩn Đình trơn mắt gọi lớn.

Dịch Cẩn Đình lao đến, muốn đỡ mẹ mình lên, nhưng nhìn thấy máu loan ra từ gốc bàn, toàn thân anh tê cứng, đầu óc choáng váng, không biết phải làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Dịch Chính Hoàng nghe tiếng la hét của mọi người, ông ta như mới tỉnh táo lại.

Ông ta nhìn Diêp Minh Châu nằm trên vũng máu lan và nhìn xuống bàn tay mình.

Đôi tay ông run rẩy dữ dội, cơ thể cũng run rẩy và trái tim cũng run rẩy.

Sao lại… như vậy? Ông ta… không hề muốn làm như vậy…

Diệp Minh Châu cũng không có mê mang, cũng không thấy đau đớn gì, đầu óc có chút choáng váng… nhưng dù gì bà cũng không thể tin, Dịch Chính Hoàng đủ tàn nhẫn ra tay đẩy bà.

Cơn đau chậm rãi kéo tới khiến bà không khỏi cau mày lại.

Bà cảm thấy chất lỏng ấm áp từ trong đầu mình chậm rãi chảy ra, nhớp nháp và có mùi tanh nồng nặc.

Máu sao? Bà cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ.

Diệp Minh Châu nhìn Dịch Chính Hoàng, chậm rãi nhếch môi lên nở nụ cười, bà cảm thấy cứ như vậy ngủ mãi không cần tỉnh lại, không cần nhìn thấy người đàn ông kia nữa thì tốt biết bao.

Trước khi Diệp Minh Châu nhắm mắt lại, hình như bà có nghe giọng nói rất quen thuộc gọi tên mình.

Hừ… bà từng si mê giọng nói này, chỉ cần nghe ông ta gọi lòng bà liền mềm mại.

“Minh Châu.” - giọng Dịch Chính Hoàng hét lớn.

Đừng gọi, Diệp Minh Châu bà…ân đoạn nghĩa tuyệt với Dịch Chính Hoàng ông.

Mẹ bà từng nói, tên bà là Minh Châu… chính là viên Minh Châu quý giá. Ai giữ trong tay đều trân trọng.

Nhưng có chút sai… mấy chục năm qua… cuộc đời bà giống như một trò hề… yêu một người đàn ông luôn nghĩ đến người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.