Chương trước
Chương sau
Cố An Hi xuất viện quay về Bạch Kim Thượng Uyển, hằng ngày buổi sáng đi làm, bận trăm công ngàn việc, buổi chiều vẫn về nhà thật sớm.

“Dịch tổng, Dịch tổng.” - Dương Hàn gọi đến hai lần, mới kéo Dịch Cẩn Đình quay về cuộc họp.

Dịch Cẩn Đình lúc này đang nhắn tin hỏi Cố An Hi muốn ăn cái gì, anh sẽ mua trên đường về nhà.

“Ừ, tiếp tục đi.” - Dịch Cẩn Đình ngẩng đầu liếc nhìn người đang báo cáo, rồi lại chôn mắt vào điện thoại.

Vị giám đốc PR có chút nhìn Dương Hàn cầu cứu, Dịch tổng có thật sự đang nghe ông ta nói sao?

Dương Hàn thở dài, chưa bao giờ nhìn thấy cái bộ dạng này của ông chủ, giống như một cái thanh niên mới lớn đang hẹn hò. Rõ ràng là đã kết hôn, lại còn giấu hắn, hắn nhớ tới lần đó nhờ phu nhân đè tin tức Dịch tổng đi khách sạn với Mộ Tuyết… hắn ta liền muốn từ chức…

Chưa bao giờ cảm thấy làm trợ lý quá khổ như hiện tại.

Cái vị giám đốc kia tiếp tục báo cáo, ông chủ vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, lâu lâu còn nhếch môi kìm nén nụ cười.

Hừ… đi họp cũng bị nhét cơm tró.

Kết thúc cuộc họp

Dương Hàn còn muốn đọc mấy cái lịch trình buổi chiều, chỉ thấy ông chủ không hề quay về văn phòng, trước khi đi lại bỏ lại một câu: “Vợ tôi thèm gà nướng, tôi phải đi mua cho cô ấy, hôm nay tan làm sớm.”

Dương Hàn: “…”

Dịch tổng, đâu phải chỉ một ngày hôm nay anh tan ca sớm?

Ai đó trả ông chủ cuồng công việc lại cho hắn được không?

Dịch Cẩn Đình còn chưa ra khỏi Thịnh Thế đã nhận một cuộc gọi từ Diệp Minh Châu, nghe xong cuộc gọi này, chiếc Maybach không đi về hướng Bạch Kim Thượng Uyển mà lái về hướng nhà cũ họ Dịch.

Nhớ tới những gì mẹ anh nói trong điện thoại, ý cười trên môi anh càng ngày càng lớn, trong lòng thầm nghĩ: chuyện này cuối cùng cũng đã đến rồi.

Dịch gia…

Diệp Minh Châu có chút thờ ơ, nhìn nam thanh niên ngồi trên sô pha trong phòng khách: “Hàn tiên sinh, dù là cậu muốn tìm Cẩn Đình, đi tới tận nơi này hình như là không tốt lắm đâu.”

Bà từng gặp nam thanh niên này, hắn ta là người đã cứu Cố An Hi bị rắn cắn.

Lúc Hàn Minh Hiên đến nói tìm Cẩn Đình, bà đã nói Cẩn Đình không rãnh, Hàn Minh Hiên lại nói hôm nay hắn không gặp được hắn sẽ không rời đi, cho nên bà mới tức giận gọi cho Dịch Cẩn Đình.

Hàn Minh Hiên cười nhạt: “Không tốt sao, tôi không cảm thấy.”

Diệp Minh Châu có chút chán ghét nhìn Mộ Tuyết đang ngồi bên cạnh: “Mộ Tuyết, cô biết tôi không thích nói chuyện với người lạ, cô còn đưa người này tới là có ý gì?”

“Dì, dì gấp như vậy làm gì?” - Mộ Tuyết mỉm cười: “Cẩn Đình vẫn chưa về, chờ anh ấy về, dì sẽ tự nhiên sẽ biết thôi.”

“Tuy cô và Cẩn Đình không còn ở bên nhau, nhưng trước kia chúng ta có giao tình không tệ, cô hãy mau đưa hắn ta đi đi.” - Diệp Minh Châu nhìn thấy người này liền nghĩ tới Cố An Hi liền tức giận.

“Giao tình?” - Mộ Tuyết lắc đầu nói: “Tôi chỉ nhớ Dịch gia các người hủy hoại sự nghiệp của tôi, tôi cũng nhớ cái tát của bà ở chính nơi này.”

Vừa nói, Mộ Tuyết đưa tay lên má mình: “Nghĩ lại, chỗ này vẫn còn đau nhức.”

Diệp Minh Châu tức đến thở hỗn hễn, tức giận nói: “Vì sao tôi tát cô, trong lòng cô không tự rõ ràng sao?”

Mộ Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Diệp Minh Châu nhưng không trả lời câu hỏi của bà ta, cô ta đứng lên và đi một vòng phòng khách một cách nhàn nhã như một vị chủ nhà.

Đi đến đâu cô ta liền đưa tay chạm vào đồ vật xung quanh, những đồ vật trang trí cực kỳ đắc tiền.

Diệp Minh Châu nhìn hành động của Mộ Tuyết, cho đến khi cô ta sắp chạm vào chiếc bình quý hiếm mà bà ta rất thích, bà ta liền hét lên: “Bỏ tay ra, đừng chạm vào đồ của tôi.”

Mộ Tuyết nhếch môi cười, vẫn chạm vào chiếc bình: “Đây là chiếc bình bà yêu thích nhất đúng không? Trước kia bà từng nói với tôi.”

“Diệp phu nhân, bà biết không, từ ngày tôi bị các người đuổi đi, tôi đã thề sẽ thẳng lưng bước vào nơi này, và sẽ trở thành một phần của nơi này.”

Diệp Minh Châu hừ lạnh, chưa kịp mở miệng, bà ta đã nghe thấy tiếng “Xoảng”, chiếc bình mà bà ta yêu thích nhất rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

Chiếc bình đó chính là món quà mà Dịch Chính Hoàng đấu giá được và cũng là món quà đầu tiên Dịch Chính Hoàng tặng cho bà sau khi họ kết hôn.

“Mộ Tuyết!” - Diệp Minh Châu không thể tin được gầm lên, giơ tay lên muốn tát Mộ Tuyết.

Bàn tay giơ lên và bị bàn tay của Mộ Tuyết chộp lấy cổ tay Diệp Minh Châu: “Cái này đã tức giận? Vậy làm sao có thể tiếp nhận món quà mà tôi và Minh Hiên ca mang đến tặng cho bà?”

Mộ Tuyết hất tay Diệp Minh Châu ra, khiến bà lùi về sau hai bước: “Hừ… Dịch Cẩn Đình hẳn là sẽ sớm quay về.”

Lúc Dịch Cẩn Đình lái xe tới Dịch gia, anh chỉ nói với Cố An Hi có chút việc phải quay về Dịch gia nhưng từ xa nhìn thấy Cố An Hi đi xuống taxi cũng đang tiến vào.

“Sao em lại đến đây?”

Cố An Hi cười cười: “Em nghe Lục Đình Phong nói Mộ Tuyết đến tìm anh, với tư cách Dịch phu nhân, em đến đây bắt ghen.”

Dịch Cẩn Đình không vui, bác sĩ rõ ràng căn dặn không để cho cô căng thẳng.

“Nhị ca, chúng ta vào thôi.”

Cố An Hi nhận được tin nhắn của Lục Đình Phong, Mộ Tuyết đến tìm Dịch Cẩn Đình. Lúc nãy Dịch Cẩn Đình cũng nói muốn quay về Dịch gia, cô tuy biết không thể là hẹn hò ở đây, nhưng cô vẫn muốn đến xem đã xảy ra chuyện gì.

Đi đến cửa đã nghe thấy tiếng hét của Diệp Minh Châu: “Mô Tuyết, tôi nói các người cút ra ngoài, các người có nghe không?”

“Tôi đã nói, nếu không gặp được Cẩn Đình, chúng tôi sẽ không đi.” - Mộ Tuyết nhàn nhã nói.

“Dì Trương, gọi cảnh sát.”

“Gọi cảnh sát cũng vô dụng, hôm nay chúng tôi đã đến, làm sao có thể dễ dàng rời đi.”

“Gọi cảnh sát vô dụng, cho nên các người ở trong nhà của tôi làm xằng bậy.” - Dịch Cẩn Đình từ từ tiến vào, nhìn thật sâu vào phòng khách.

Trong lòng Mộ Tuyết chợt rung lên, không khỏi nhìn về phía Dịch Cẩn Đình, nhìn thấy anh trong lòng cô ta chợt động. Nhưng khi thấy Cố An Hi bên cạnh anh, gương mặt cô ta trở nên dữ tợn, cau mày khó chịu.

“Cẩn Đình.” - Diệp Minh Châu chạy ngay về phía con trai mình như một vị cứu tinh.

Dịch Cẩn Đình nắm lấy tay bà an ủi: “Không sao.”

Cố An Hi đứng bên cạnh Dịch Cẩn Đình, cô liếc mắt nhìn Hàn Minh Hiên vẫn đang ngồi đó.

Nhị ca từng nói cho cô biết chuyện hai người họ cùng vào khách sạn.

Họ có quen biết cũng không có gì lạ, nhưng Hàn Minh Hiên xuất hiện ở đây là mục đích gì?

Hàn Minh Hiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố An Hi, trên mặt hắn giương lên một ý cười, ôn nhu không có chút hung hãn nào.

Hàn Minh Hiên đưa mắt nhìn về phía Dịch Cẩn Đình, cười như gặp lại người bạn cũ: “Về rồi?”

Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt liếc hắn: “Tôi không trở về, để cậu đến nhà tôi giương oai?”

Hàn Minh Hiên nhẹ nhàng mỉm cười: “Lời này của anh cũng hơi nghiêm trong, tôi trở về nhà của tôi, tại sao nói là giương oai?”

Diệp Minh Châu đi theo Dịch Cẩn Đình đi về phía sô pha liền dừng lại, trừng mắt Hàn Minh Hiên: “Nhà của cậu? Cậu đang nói nhảm cái gì?”

Cố An Hi vô cùng kinh ngạc, cô nghi ngờ nhìn Hàn Minh Hiên nhàn nhã ngồi đó, mơ hồ không thể tin được.

Hàn Minh Hiên vẫn duy trì bộ dạng mỉm cười: “Tôi không nói nhảm, dì hỏi một chút con trai của dì đi, mẹ kế.”

Diệp Minh Châu toàn thân cứng đờ, nhung trái tim đập mạnh như sấm, không biết là vì quá kinh ngạc hay là quá tức giận.

“Câm miệng.” - Dịch Cẩn Đình bỗng nhiên hét lớn.

Hàn Minh Hiên cười cười: “Tức giận cái gì, tôi nói sai à?”

Dịch Cẩn Đình cắn răng thật mạnh, kiềm nén cảm giác muốn đánh người, nói với Diệp Minh Châu: “Mẹ, mẹ và An Hi ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Diệp Minh Châu cứng đờ không phản ứng.

Dịch Cẩn Đình mím môi mỏng, liếc nhìn Cố An Hi, ra hiệu cho cô hãy giúp anh đưa mẹ anh đi.

Cố An Hi hiểu ý, đi đến bên cạnh Diệp Minh Châu kéo tay bà: “Bác gái, chúng ta… đi ra ngoài một chút.”

Dù cô không rõ ràng, cũng có thể đoán một chút Hàn Minh Hiên là con trai của Dịch Chính Hoàng, nhưng tại sao trước kia anh ấy không quay về, mà lại quay về vào lúc này…

Diệp Minh Châu vùng khỏi tay Cố An Hi, đi về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm Hàn Minh Hiên: “Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”

Hàn Minh Hiên nhướng mày cười nói: “Người ta nói Diệp phu nhân rất là thông minh, tôi nghĩ… bà không hẳn là không hiểu phải không?”

“Hàn Minh Hiên, cậu muốn cái gì cứ tới tìm tôi.” - Dịch Cẩn Đình sắc mặt u ám.

Hàn Minh Hiên thản nhiên nói: “Sự thật vẫn mãi là sự thật, cho dù tôi không nói, thì nó vẫn là như vậy.”

Vừa nói, Hàn Minh Hiên nhìn về phía cửa lớn, thấy Dịch Chính Hoàng vừa quay về với chiếc cặp trên tay, vẻ mật u ám nói: “Ba nói xem có đúng không?’

Toàn thân Dịch Chính Hoàng run lên, bàn tay cầm cặp vô thức siết chặt, sắc mặt rất nhanh tái nhợt, ánh mắt rất nhanh nhìn về phía Diệp Minh Châu.

Diệp Minh Châu nhìn thấy thần sắc hoảng hôt kia của ông ta, trong lòng bà lạnh lẽo, thân thể lung lay, suýt chút nữa té ngã, vẫn là Cố An Hi đỡ lấy bà.

Dịch Cẩn Đình nhìn về phía cha mình bằng ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy chán ghét và giễu cợt vô tận.

Dịch Chính Hoàng vừa lo lắng vừa tức giận nhìn về phía Hàn Minh Hiên: “Con còn muốn làm ầm ĩ thế nào?”

Cố An Hi kinh ngạc, dù suy đoán của cô là đúng nhưng vẫn thật khó tin.

Cô nhớ còn bé đến Dịch gia chơi, Dịch Chính Hoàng thường đi công tác, nếu không đi công tác thì thái độ cũng rất lạnh lùng. Nhưng trước kia mẹ cô từng nói, Dịch Chính Hoàng và Diệp Minh Châu yêu nhau sâu đậm và là cặp đôi hiếm có trên đời khi liên hôn nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Vậy mà Dịch Chính Hoàng lại có con tư sinh?

Hàn Minh Hiên cũng không đứng dậy, chỉ ngoác miệng cười: “Ầm ĩ? Đây là cách ba nói về con sao?”

Dịch Chính Hoàng đi vào phòng khách: “Con muốn, ba đều cho con, con còn muốn như thế nào?”

Hàn Minh Hiên nhướng mày, trầm ngâm một lát: “Con đến đây, ba thấy rất khó sao? Nơi này… ruốt cuộc là nhà của con sao? Con lưu lạc bên ngoài, ba là ba của con, để cho con nhận tổ quy tông không phải là chuyện nên làm sao?”

Ánh mắt Dịch Chính Hoàng tối sầm, nhịn không được lại nhìn về phía Diệp Minh Châu, nhưng khi chạm phải ánh mắt của vợ mình, ông ta lại chột dạ quay đi.

Diệp Minh Châu ngồi phịch xuống ghế sô pha, mang tay ôm lấy tim mình, thở mạnh nói với Dịch Chính Hoàng: “Dịch Chính Hoàng, anh không lẽ không muốn giải thích một chút sao?”

Kỳ thật, bà đã rất rõ ràng cảm thấy Hàn Minh Hiên chính là con của người phụ nữ trong nhật ký của chồng mình…

Môi Dịch Chính Hoàng mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Dịch Cẩn Đình thấy sắc mặt của mẹ mình không tốt liền nói: “Mẹ, để An Hi đưa mẹ đi trước.”

Lúc Diệp Minh Châu muốn lắc đầu thì Hàn Minh Hiên lên tiếng: “Sao vậy, Dịch Cẩn Đình, cũng có lúc biết sợ sao?”

Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại nhẹ nhàng chế nhạo: “Sợ? Hàn Minh Hiên, dựa vào cậu à?” - Anh hừ lạnh: “Được, nếu cậu đã đến đây liền đem những lời muốn nói nói ra một lần, đừng như con chó điên, núp trong bóng tối sủa loạn.”

Hàn Minh Hiên cũng không tức giận: “Vậy mời mọi người ngồi xuống nói chuyện.”

Mộ Tuyết cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, trốn tránh cũng không phải biện pháp, trốn tránh cũng không thể thay đổi được chuyện Minh Hiên ca là con của bác trai.”

Dịch Cẩn Đình cau mày liếc nhìn Mộ Tuyết khiến cô ta có chút run sợ, nhưng cô ta nhanh chóng thẳng lưng, hất cằm lên.

Diệp Minh Châu sững sờ: “Cẩn Đình, con…”

Dịch Cẩn Đình chỉ gật đầu nhìn Diêp Minh Châu như trả lời câu hỏi chưa ra khỏi miệng của mẹ mình.

Dịch Chính Hoàng vừa sợ vừa hoảng nhìn thái độ lãnh đạm của Dịch Cẩn Đình: “Cẩn…Đình…”

Dịch Cẩn Đình chỉ nhìn ông ta một cái rồi quay đi.

“Nếu như con biết, sao con không nói với mẹ?”

Dịch Cẩn Đình không đáp, chỉ nhìn bà bằng ánh mắt phức tạp.

Diệp Minh Châu thầm hiểu chính là con trai bà không muốn mẹ mình khổ sở.

Bà miễn cưỡng lấy lại tinh thần, giọng điệu không tốt nhìn Hàn Minh Hiên nói: “Cậu nói đi, cậu rốt cuộc muốn cái gì? Nói xong, liền cút ra khỏi nhà của tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.