Tin tức Dương Hàn truyền tới khiến Cố An Hi choáng váng, bàn tay cô siết chặt điện thoại.
“Mỹ nhân, cậu chưa trở về sao?”
“Đình Phong, cậu ngủ ở đây trước, tôi đi ra ngoài xem cậu của cậu đã về chưa?”
Cố An Hi đi xuống đại sảnh, Dương Hàn đang nhờ bảo vệ ở khách sạn đi tìm người, nhưng trời mưa quá lớn, họ vẫn muốn đợi cho cơn mưa dứt sẽ bắt đầu, vả lại Dịch Cẩn Đình là một người lớn, cũng không phải là trường hợp nguy cấp.
Nhân viên khách sạn còn nói trước khi rời đi, Dịch Cẩn Đình còn hỏi về thông tin của cô.
Cố An Hi cắn môi, nhị ca anh ấy thật sự là chạy ra ngoài đi tìm cô, và… hiện tại chính là mất liên lạc.
Cô mượn dù và đèn pin đi ra ngoài, mượn xe của Dương Hàn, lái đi đến chân núi Hải Đường.
Trời mưa vẫn như trút nước, tốc độ của cô không thể nhanh được.
Đến chân núi, xe không thể lái lên được, Cố An Hi nhìn bầu trời mưa rất lớn, cô cắn môi, quyết định mở cửa xe bước xuống, chạy lên đỉnh núi.
Đi bộ trong mưa và trơn trượt hơn 30 phút, Cố An Hi cuối cùng cũng tìm được Dich Cẩn Đình, nhìn thấy tình trạng của anh, trái tim cô như có thứ gì đó bóp mạnh đến nỗi thở thôi cũng đau.
Dịch Cẩn Đình đang tựa vào sườn núi, bởi vì mưa lớn, đất đã bị sụp xuống, đất đá che bớt đi thân thể của anh, chỉ lộ ra đầu và chân của anh.
Đôi mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-ca-anh-du-tan-nhan/3459651/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.