Lâm Tiêu kéo Du Uyển đi, bên trong chỉ còn lại hai người.
Cố An Hi nhìn người còn lại, trong lòng khó hiểu: “Anh là ai?”
Dịch Cẩn Đình cắn răng: “Dịch Cẩn Đình, cô có biết tôi không?”
Cố An Hi mở to mắt, một hồi lâu mới phản ứng: “Dịch Cẩn Đình, tôi biết anh ấy…anh ấy chẳng phải là chồng tôi sao?”
Nghe được chữ nào đó, Dịch Cẩn Đình đột nhiên bỗng giật mình, trong mắt hiện lên một tia u ám không rõ ràng.
Cố An Hi mơ màng nhìn xung quanh, đôi môi lộ ra nụ cười giễu cợt: “Anh đang nói dối tôi à? Nhị ca sao có thể đến đây tìm tôi?”
Dịch Cẩn Đình vừa định nói tôi đang ở đây thì Cố An Hi lại nói: “Anh ấy chán ghét đến chết tôi, sao lại đến đây được?” - cô hít mũi một cái, vành mắt đỏ ửng ngấn nước nhìn người trước mặt: “Giờ này nhị ca có lẽ đang ôm người anh ấy yêu thương, sao có thể đến đây được, anh lừa đảo à?”
Chán ghét cô đến chết.
Hóa ra cô ta cũng biết.
“Anh ta chán ghét cô?” - Dịch Cẩn Đình hỏi.
Cố An Hi gật đầu: “Ừm.”
“Nếu biết anh ta chán ghét cô sao còn dám chạy đến đây uống rượu? Cô không sợ…” - Dịch Cẩn Đình dừng một chút, đột nhiên muốn trêu chọc: “Không sợ anh ta đánh cô một trận à?”
“Vậy tôi nên làm cái gì đây?” - Cố An Hi hét lên xong, cô bắt đầu khóc nức nở.
Dịch Cẩn Đình sửng sốt, có chút luống cuống. Anh chỉ thuận miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-ca-anh-du-tan-nhan/3458222/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.