Cố An Hi nhìn gương mặt hiền từ đang ngủ của Lâm An Như, trong lòng không khỏi cảm giác nặng nề.
“Mẹ…” - Cô ngồi bên giường, môi cười cười, nhưng trong lòng chua xót: “Hôm qua con đã biết được một bí mật lớn. Ba nói con không phải là con ruột của ông ấy. Còn nói… mẹ đã phản bội ông ấy.”
Cô nắm tay Lâm An Như một hồi lâu rồi nhẹ nhàng xoa bóp: “Mẹ, con không tin mẹ là người như vậy, con muốn đối diện rõ ràng với ba, nhưng con sợ ba biết thì ông ấy sẽ hãm hại mẹ.”
“Mẹ ơi, mẹ biết không… có lẽ con không phải gả cho nhị ca, ba, ông ấy vốn muốn bán con một người đàn ông khác, bởi vì ông ấy hận chúng ta.”
Nghĩ đến những gì đã xảy ra với Dịch Cẩn Đình gần đây, cô cảm thấy bất lực: “Trước đây con hay oán trách nhị ca với mẹ, trách anh ấy làm trái tim con tan nát. Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ấy mới là người vô tội nhất. Anh ấy đã có người anh ấy yêu, nhưng con lại chen vào bọn họ. Trước kia con nghĩ con làm vậy ít nhất vì ba, vì Cố thị, cho nên con biết con không nên gả cho anh ấy nhưng vẫn quyết định gả, nhưng bây giờ…”
Cô nhắm mắt lại, dúi đầu vào tay Lâm An Như: “Con dường như không có tư cách để trách anh ấy. Anh ấy lạnh nhạt, thờ ơ, trách con hay hận con, đều không sai.”
Nhìn mẹ vẫn nằm bất động, trong lòng cô đầy khổ tâm: “Mẹ, Cố thị là tâm huyết của mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-ca-anh-du-tan-nhan/3455629/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.