Chương trước
Chương sau
Tiệc rượu tốt nghiệp đại học, nói toạc ra chính là tiệc quậy phá
Bình thời không dám uống rượu say khướt, không dám cưỡng hôn lộ liễu, không muốn đi cùng hiện tại có thể đi cùng, tóm lại trước kia không dám làm , thì hôm nay cái gì cũng không để ý
Cho nên khi Quảng Lỗi lung la lung lay giơ lên chai rượu ngồi vào bên cạnh Khâu Tân, cũng không thèm để ý sắc mặt bất thiện của anh, hướngchén rượu của anh rót đầy xong, trên mặt anh tuấn liền tràn ngập vẻ usầu
“Đến đây, Nút Áo. Anh hai sẽ cùng em uống, uống nào. Uống xong muốn cái gì thì làm cái đó.”
Ghế vip ở quầy rượu vốn ồn ào, mà Quảng Lỗi lại là ghé vào bên taicủa anh rống ta, chấn động màng nhĩ của Khâu Tân đến đâu, anh khẽ caumày lé mắt nhìn
“Chu Hạ Tĩnh đâu rồi?”
Vừa nghe cái tên này, quảng Lỗi đại não trống không liễu vài giây, sau đó đột nhiên tựu vỗ bàn nhảy lên
“Chớ cùng ông đây nói đến người phụ nữ này. Cô ta thích thế nào thì làm thế đó. Ta vẫn cứ như vậy thì sao nào?”
A, dám vỗ bàn mắng chửi người rồi, bản lãnh đã tăng lên, Khâu Tân khiêu mi
“Nói nhảm nhiều như vậy. Tiểu tử ngươi rốt cuộc uống hay là không uống.”
“Ta nói lão quảng nè, ở trường học nếu muốn uống cũng không phải là uống rượu này a.”
Không biết từ đâu có mấy người xông qua đây, đều là những người ngàythường có giao tình không tệ cùng Khân Tân, đẩy nhau mấy cái, nhất thờiđem Khâu Tân chen đến ở giữa ghế sa lon, anh lạnh lùng nhìn những kẻ lai giả bất thiện này.
“Ngô Phi, vậy cậu nói xem Nút Áo hẳn là uống rượu gì?”
Ngô phi ngồi ở gần nhất, vẻ mặt cười xấu xa, sau đó cùng với khác mấy người trao đổi vẻ mặt, “Muốn tớ nói à, đương nhiên là Tomorrow rồi.”
Quảng Lỗi mang vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ là đang suy nghĩ anh ta nói là rượu gì, chợt vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ
“Đúng. Tomorrow. Nhìn đâu óc tớ nè, làm sao lại đem chuyện này quên đi.”
Quay đầu, ở khoảng cách gần vỗ vào bả vai của Khâu Tân, “Nút áo, phải nhớ lúc ban đầu cậu còn thiếu chúng ta một chén rượu đấy. Ngày đó nếukhông phải đột nhiên nhảy ra một con nhóc, cậu đã không thể có thể chạythoát. Như vậy đi, ngày hôm nay cũng không làm khó cậu, ban đầu ở trậnđó mấy đàn anh đây, tha cho cậu như vậy, theo lý cũng nên nợ chúng tamỗi người một chén, tổng cộng bảy chén, vậy thì hôm nay cùng nhau trảmột lần, như thế nào?”
Khâu Tân trầm mặc, bởi vì căn bản không có phần để anh trả lời, mộtđám người điên cũng đã hưng phấn mà phụ họa đề nghị của Quảng Lỗi.
“Nút áo, như thế nào, có dám hay không hả..?”
Khâu Tân nhìn vẻ mặt vô lại của cậu ta, rồi nhìn quanh một vòng đámngười đang chờ xem náo nhiệt bên cạnh này, thì trầm mặc một lúc lâu,đang muốn mở miệng, thì nghe thấy một giọng điệu yếu ớt hỏi thăm
“Các vị, quấy rầy một chút”
Trình Ti Tư đứng ở bên cạnh Ngô Phi, thấy mấy người bọn họ đều nhìnvề mình, thì vẻ mặt co quắp, vội vàng ngượng ngùng cười nói: “Ha hả,thật ngại quá, tôi tìm người”
Quảng Lỗi ngó chừng Trình Ti Tư, cảm giác, cảm thấy nhìn quen mắtlắm, nhưng phút chốc làm sao cũng nhớ không nổi cô là ai, Ngô phi đứngcách Trình Ti Tư gần nhất bỗng nhiên ồ lên một tiếng
“Cô không phải là cái người bỗng nhiên tới.”
Trình Ti Tư vẻ mặt mê mang, vừa định mở miệng hỏi, thì Khâu Tân trầm giọng nói: “Tới đây ngồi”
“Nha”
Chánh chủ lên tiếng rồi, Trình Ti Tư vội vàng cẩn thận lướt quanhững người khác đi tới bên cạnh anh, lập tức có người nhường chỗ ngồibên tay phải của Khâu Tân cho cô, cô vội vàng nói cám ơn rồi ngồixuống, những ánh mắt mập mờ chung quanh cũng đều bắn tới đây.
“Thế nào, lão Khâu, còn không giới thiệu một chút?”
Không biết người nào lên tiếng trước, Khâu Tân vẫn bình tĩnh như cũ, tùy ý trả lời: “Trình Ti Tư”
“Trình Ti Tư?” Quảng Lỗi cố gắng hồi tưởng đến cái tên này, thậtgiống như đã nghe qua ở đâu, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, hai mắt nhất thời sáng lên nói: “Ôi uy. Thì ra là cô chính là chị dâu Tiểu Ti Nhi mà Mẫn Mẫn bọn họ vẫn nói a.”
“Đại tẩu? Không phải đâu, lão Khâu, cậu có bạn gái rồi? .”
Khâu Tân không nói chuyện, chẳng qua là dùng một loại ánh mắt “Ngươicó ý kiến” quét một vòng xung quanh, không khỏi làm cho mọi người trong lúc dâng trào một trận ầm ĩ.
Mắt thấy bọn họ càng rống càng khoa trương, điều này làm cho Trình Ti Tư ngồi ở bên cạnh lúng túng không dứt, Cô có phải là không nên tớikhông? Nhìn trộm Khâu Tân bên cạnh, nhưng nếu như không tới, cô hẳn sẽchết thảm hại hơn Bỗng nhiên lại nhớ tới một màn ở phi trường lúc xếchiều, trên mặt nhất thời nóng lên, may là chung quanh rất tối, cho nênkhông có ai phát hiện
Cô cảm giác mình trước mắt vẫn không nên lên tiếng mới là tốt nhất,ánh mắt quét đến một vài ly rượu màu xanh trên bàn, không khỏi thuậnmiệng nói thầm một câu: “Đây là rượu gì vậy? Thật xinh đẹp”
Thanh âm không lớn, nhưng vẫn là bị người ngồi ở bên cạnh nghe thấy được, nên thuận miệng đáp một câu
“Rượu này gọi là Tomorrow”
“Tomorrow? Tại sao lại gọi cái tên này?”
“Bởi vì uống một ly là bị giết chết ngay, chờ sao khi em biết tạisao, thì đã là ngày mai rồi” Ngô phi giải thích, rồi bỗng nhiên lại nhưnghĩ đến cái gì, nhìn Trình Ti Tư cười đến khó lường: “Chị dâu, rượu này tại sao có tên gọi này, chị không phải là người rõ ràng nhất sao?”
“Hả?”
Trình Ti Tư trợn mắt to con ngươi không hiểu ra sao, cũng không rõ ý tứ của anh
Ngô phi cũng mang vẻ mặt giảo hoạt, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lạiđột nhiên nghe thấy Khâu Tân gọi anh một tiếng, theo bản năng liền quayđầu nhìn lại, thì phát hiện lúc này Khâu Tân đã nhận lấy ly rượu đặt ởtrong tay Quảng Lỗi, hơn nữa đang dùng một ánh mắt kỳ quái không cáchnào hiểu được mà nhìn anh, điều này khiến cho điếu thuốc Ngô phi đangcầm trong tay cũng âm thầm run lên, có loại cảm giác lính quýnh chạy lên não
Khâu Tân đi tới chỗ trống bên cạnh anh ngồi xuống, mang ly rượu đemđến gần mình rồi kề sát vào bên tai anh không biết nói những thứ gì, chỉ thấy Ngô Phi sau khi nghe xong, nhất thời vẻ mặt liền nhăn lại nhìnKhâu Tân, mà Khâu Tân thì phảng phất như không nhìn thấy, sau khi rời đi từ bên tai anh vẫn không quên mang theo nụ cười thân thiện vỗ vỗ bờ vai của anh
“Rượu này, cậu nói xem tớ uống hay không uống đây?”
“A, ha hả, đây là ly rượu của tớ, tớ thấy hay là thôi đi”
“A, phải không?” Lại dùng ánh mắt từ từ quét nhìn những người khác một lần nữa, “Vậy những ly còn lại thì sao?”
“Đều không cần rồi. .”
Ngô Phi không chút do dự thay những người khác quyết định, cũng lậptức khiến người bên cạnh bất mãn, vừa muốn phản đối hai câu, thì đều bịNgô phi lên tiếng ngăn cản, mấy người ngồi gần anh nhất đều kề tai nhau, nhỏ giọng nói thầm, sau một lúc, những người vẻ mặt cũng biến hóa giống vậy, rồi rối rít hướng về phía Khâu Tân lắc đầu khoát tay, kiên quyếtkhông để cho anh ta động đến ly rượu nào trên bàn.
“Nhưng, thế thì không tốt lắm đâu, dù sao cũng là tớ nợ mọi người ”
“Không sao, không sao, đúng lúc chúng ta đều khát.” Vừa nói Ngô Philiền túm lấy ly rượu trong tay của anh, ừng ực mấy cái, đã uống một nửaly vào bụng. Những người khác nhìn Ngô phi như vậy, tất cả cũng khôngnói lời nào, vội vàng các cầm lấy một ly ngửa đầu rót xuống
Nhìn bọn họ tranh nhau uống rượu như vậy, Trình Ti Tư ngồi bên cạnhQuảng Lỗi đang bất động cũng cùng u mê, đây là tình huống gì hả?
“Ha ha, lão Khâu, rượu cũng uống rồi, chúng ta sẽ không quấy rầy cậucùng chị dâu nữa, hai người từ từ nói chuyện, chúng ta trước hết đi sang bên cạnh chơi”
Mấy người họ đều để chén rượu xuống, đứng dậy bước chân như đi trênđám mây, Quảng Lỗi nhìn một chút mấy vị trí trống trãi trên ghế sa lon,với vẻ mặt kinh ngạc
“Nút áo, ngươi cùng bọn họ đều nói cái gì?”
“Muốn biết?” Khâu Tân miễn cưỡng ngồi trở lại bên cạnh Trình Ti Tư, hướng anh ngoắt ngoắt tay: “Tới đây, tớ cho cậu biết”
“Hừ. Tớ mới không rút lui đâu. Tớ bất kể, ly này của tớ cậu phải uống là chắc rồi.”
“Như vậy a. Vậy cũng tốt, vốn còn muốn nói cho cậu biết Chu Hạ Tĩnhđang ở một lầu đợi đâu rồi, cậu nói không sao cả, vậy thì thôi”
Quảng Lỗi vốn mang bộ dáng cuồng ngạo “Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai” (Một người giữ quan ải đã đủ, vạn người có xông vào cũng không thể phá),bởi vì một lời không mặn không nhạt lời của Khâu Tân, khiến anh độtnhiên cứng ngắc, động tác giơ cái ly cũng cứng ngắc theo, sau đó ở trong nháy mắt liền vỡ thành mảnh nhỏ, rồi vội vội vàng vàng để cái ly xuốngmà xông ra ngoài, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng nữa.
Cho nên cả toàn cảnh vào lúc này trở nên hết sức quỷ dị, cả ghế con,ghế sa lon cũng chỉ còn dư lại Trình Ti Tư cùng Khâu Tân hai người.
Trình Ti Tư cứng còng thân thể, còn không có từ trong tình trạnghoảng hốt phục hồi tinh thần lại, thì đã nghe thấy giọng Khâu Tân lãnhđạm.
“Em tới trễ”
“Ha hả” Trình Ti Tư giả bộ ngu, một hồi lâu mới toát ra câu ông nói gà bà nói vịt: “Học trưởng, anh thật là lợi hại”
Khâu Tân khẽ nghiên thân thể, đưa tay bám lấy đầu, rất hứng thú mà nghiên mặt nhìn cô.
“Nga? Làm sao mà lợi hại đây?”
“ Ách ~~(╯﹏╰) , không biết ”
“ ”
“Nhưng vừa rồi anh đã nói cái gì với bọn họ a? Tại sao bọn họ lại đột nhiên giống như bị trúng tà thế, hình như đều rất sợ anh?”
Khâu Tân nhàn nhạt quét cô một cái, sau đó dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói ra một câu.
“A, cũng không còn cái gì, chỉ là uy hiếp bọn họ thôi”
Được rồi, Trình Ti Tư, hoàn toàn xốc xếch.
“Đi”
Còn không đợi Trình Ti Tư quấn quýt xong, Khâu Tân dứt khoác đứng dậy.
“A? Đi đâu?
“Em không trở về trường học sao? Hay là em muốn tối nay ở bên ngoài mướn phòng?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.