Đường Tư Tư đeo tai nghe, nghe anh hát sau đó ngủ thiếp đi.
Nửa đêm bóc tai nghe ra, rơi xuống trên cổ, xoay người bị bả vai ép xuống, ban đêm ngủ không thoải mái nên dùng tay tùy ý đẩy ra một bên tiếp tục ngủ.
Đồng hồ báo thức không chịu ảnh hưởng của tai nghe, đến giờ lập tức phát ra âm thanh chói tai, đánh thức Đường Tư Tư từ trong mộng
Cô ở trong chăn duỗi tay sờ điện thoại, tắt đồng hồ báo thức, đầy mặt nhăn nhó, buồn nản, khó chịu, buồn bực rời giường đi rửa mặt.
Rửa mặt thay quần áo đeo cặp lên lưng, xuống lầu bò lên yên xe, mí mắt gục xuống kêu rên một câu: "Trời xanh nào, khi nào mới có thể không cần đi học nữa, kết thúc một ngày quá mệt mỏi!"
Bởi vì thân thể Cố Tuệ San không thoải mái, nên hôm nay người chở Đường Tư Tư đi học là Đường Hướng Văn.
Ngày thường hai vợ chồng xe ai nấy đi, cũng bởi vì cách trường không xa, cho nên đều tự mình lái xe, phương tiện lái xe rất nhiều.
Xe đều là Đường Hướng Văn mua, đơn vị của ông khá xa nhà.
Mà Cố Tuệ San thi bằng lái cũng không dám lái xe, công ty tương đối gần nhà, lại ngược hướng với chỗ làm của Đường Hướng Văn, cho nên hàng ngày bà tự mình lái xe điện đi làm.
Đường Hướng Văn chạy xe điện, nói với Đường Tư Tư, "Con phải hưởng thụ đi, chờ tới tốt nghiệp đi làm, còn khổ hơn nữa. Sinh hoạt cứ như vậy, sớm ngày ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhe-nhu-mat/2477007/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.