Không khí tết đến phố lớn ngõ nhỏ đều treo đèn lồng đỏ thẫm trước cửa nhà.
Giống với các năm trước, Tết Âm Lịch đơn vị Đường Hướng Văn cho nghỉ, ông lái xe chở Cố Tuệ San và Đường Tư Tư về quê ăn tết.
Mỗi năm bọn họ đều muốn cho ông bà nội Đường Tư Tư lên thành phố ăn tết, nhưng ông bà nội Đường Tư Tư không thích cảm thấy sinh hoạt ở thành thị quạnh quẽ, cho nên năm nào cũng không đáp ứng.
Hơn nữa về nhà ăn tết, ông cụ có đôi khi còn so đo hai chữ —— về nhà.
Buổi tối đêm ba mươi, người một nhà ngồi trên bàn ăn cơm, bên cạnh là một cái TV chiếu tiết mục liên hoan Tết Âm Lịch.
Không có nhiều hoạt động giải trí ông nội Đường và bà nội Đường đều kể lể, nói Tết Âm Lịch năm nay không bằng năm trước, càng làm càng khó coi, giống như hiện tại, một mâm năm món, ngày càng không thú vị.
Cũng vào lúc này, ông nội Đường sẽ giảng cho Đường Tư Tư nghe khi còn nhỏ ông ăn tết như thế nào, không khí ra sao, chơi trò gì thì vui.
Thật ra truyền thống vẫn không thay đổi, chỉ là khi đó nghèo, có thể ăn ngon mặc đồ đẹp là có thể vui vẻ.
Lúc này thì khác, không cần phải đợi đến tết mới có thể mua quần áo mới cũng không cần vất vả chụm năm chụm bảy nấu đồ ăn, vì thế mọi người càng ngày càng cảm thấy tết chẳng có gì vui chỉ chờ mong “Đoàn viên” và “Kỳ nghỉ”.
Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhe-nhu-mat/2476987/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.