Vân Châu đi thẳng đến thiền điện, không thấy Lâm Phong Ý đứng dưới tán hoa lại xoay người chạy về phòng ngủ.
Cả thiền điện và chính điện đều không thấy người đâu, niềm vui trở thành hoảng loạn, y không tìm được sư tôn của mình.
Có phải do y biết quá muộn không, nên sư tôn không muốn chờ y nữa.
Càng nghĩ càng sợ, quá nhiều phiền muộn bao trùm lấy y.
“Sư tôn, sư tôn huhu… Sư tôn.”
“Sao vậy?” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên từ phía sau.
Vân Châu quay lại, chỉ thấy Lâm Phong Ý đứng ở cửa phòng nhìn hắn cùng với chậu hải đường trên tay.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người hắn, đó là ánh trăng của y.
Vân Châu chạy về phía hắn, nhảy lên và treo trên người hắn.
Lâm Phong Ý lảo đảo, đưa tay ra đỡ mông y.
“Sư tôn sư tôn sư tôn…” Vân Châu hết cọ rồi lại liếm cổ hắn.
“Hửm?” Lâm Phong Ý ôm người vào phòng trong, đặt chậu hoa hải đường xuống bàn.
“Sao lại khóc?” Lâm Phong Ý ngồi trên ghế, lau nước mắt cho y.
Vân Châu mím môi, vội nói: “Sư tôn, người hôn con đi, người mau hôn con đi.”
Thấy y lại khóc, Lâm Phong Ý thầm thở dài, hé môi hôn y.
Đầu lưỡi linh hoạt dọc theo cánh môi mở ra tiến vào bên trong dò xét, đôi môi mềm mại kề nhau, hơi thở nóng bỏng dây dưa mơ hồ.
Lâm Phong Ý ngậm lấy đầu lưỡi của y rồi mút liếm, liếm không chừa một tấc nào trong khoang miệng, thỉnh thoảng lại lui ra cắn môi vài cái.
Hai người cứ thế mải mê trao đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-hoi-su-ton/876622/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.