Trong lòng Hà Nhiên tràn đầy hạnh phúc, cô siết chặt Nam Cung Lân và âm thầm thề nhất định sẽ gả cho anh. Nếu không phải bây giờ thấy cô còn chưa tốt nghiệp đại học thì có lẽ chiếc nhẫn vừa rồi sẽ đi kèm một lời cầu hôn đầy hoành tráng, nhưng thiết nghĩ với tính cách của cô, làm vậy không hẳn là tốt. Nam Cung Lân suy tính kỹ càng rồi chỉ đơn giản trao cho cô tín vật định tình này.
Ngày hôm ấy, Hà Nhiên vừa khóc vừa nói yêu anh, cái gì mà kiếp trước em đã cứu thế giới, vân vân mây mây, chọc cho anh cười không khép miệng được.
Hai bên gia đình đều biết chuyện của họ, vì vậy chỉ cần chờ Hà Nhiên ra trường, Nam Cung Lân sẽ đánh nhanh thắng nhanh cầu hôn ngay. Anh luôn lo sợ thế giới bên ngoài nhiều cám dỗ, một lúc nào đó không cẩn thận sẽ đánh mất cô.
Hai người tâm sự đến tầm gần sáng, bên ngoài tuyết vẫn bay trắng xóa.
Hà Nhiên nằm trong vòng tay của Nam Cung Lân, nhỏ giọng hỏi:
“Nếu sau này anh không yêu em nữa thì sao?”
“Ai nói vậy?”
“Em nói nếu.”
“Không có nếu.” Nam Cung Lân sờ cái mũi nhỏ hơi ửng hồng vì khóc của cô, mềm giọng an ủi: “Chỉ cần em không chán anh thì anh sẽ yêu em đến khi già.”
Không phải một lời hứa, là một lời khẳng định chắc nịch từ anh.
Mỗi khi Nam Cung Lân nói gì đó về tương lai anh đều rất nghiêm túc, tim Hà Nhiên đập nhanh như vừa chạy đường dài xong, cô sờ ngực anh, xấu hổ nói:
“Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-cau-dan/1183556/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.