Nghe ra giọng anh đầy lãnh đạm, Mộ Thanh không biết phải làm sao, cô ta bắt đầu run như cầy sấy và nóng nảy muốn giải thích:
“Tôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, dù sao thì chuyện cũng đâu đến nỗi nào, phải không? Tha cho tôi đi, xin anh, Hà Nhiên đâu bị làm sao…”
Thật lố bịch. Nam Cung Lân không vui nhíu mày.
Một câu xin lỗi là xong à? May mà Hà Nhiên không xảy ra chuyện gì, nếu có, vậy họ có chết trăm ngàn lần cũng không thể khiến anh thôi điên máu. Cơn giận như một nồi nước sôi sùng sục trong lòng anh, sau khi nghe Mộ Thanh nói những lời kia thì nó càng bốc hơi dữ dội.
Giả sử anh tới chậm một chút, hoặc là không tới, bọn chúng đã có thể hủy hoại cả đời người khác. Nam Cung Lân nói với vệ sĩ bên cạnh:
“Mang thuốc ra.”
Người nọ rút trong túi ra một gói bột gì đó, vừa nhìn, Mộ Thanh lập tức quỳ rạp xuống khóc hô:
“Đừng mà! Tôi xin anh! Tôi xin anh! Như vậy không công bằng với tôi, anh làm vậy là phạm pháp!”
Nam Cung Lân thừa biết đây không phải chuyện tốt lành gì, nhưng thế thế giới này không có công lý tuyệt đối, pháp luật và công bằng không giống nhau, anh sẽ tự mình trả thù cho bạn gái. Gậy ông đập lưng ông mà thôi!
Mộ Thanh sợ hãi bò nhanh ra phía cửa, nhưng bị vệ sĩ túm tóc kéo ngược về, sau đó cưỡng ép nhét thuốc và đổ nước vào miệng. Cô ta ho sặc sụa, vì giãy giụa mà nước đã chảy thẳng vào mũi.
Bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-cau-dan/1183541/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.