Hà Nhiên không biết được suy nghĩ đằng sau của Nam Cung Lân, vì vậy chỉ cười cho qua, nghĩ rằng anh đang đùa giỡn. Cô nói:
“Ngày mai em phải xuất phát rồi, phải đi ngủ sớm.”
Dù không muốn nhưng Nam Cung Lân vẫn phải mím môi nghe theo cô, chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Trong lòng anh vẫn còn lấn cấn khó chịu vì anh phát hiện cô còn giữ liên lạc với tên Trần Dự. Hai người chỉ là đồng nghiệp ở quán ăn kia mà thôi, sau khi cô nghỉ việc hắn ta thỉnh thoảng gửi tin hỏi thăm làm gì chứ?
Nam Cung Lân giận dỗi nằm trên giường, vắt tay lên trán nhìn trần nhà.
Cô gái nhỏ nào đó đâu biết được trong lòng anh nghĩ gì, nằm bên cạnh anh ngủ ngon lành, sáng ra dậy sớm ăn cơm rồi đeo ba lô vào, dặn dò anh chăm sóc thật kỹ hai bé mèo, sau đó lên đường đến chỗ tụ họp.
Trước cổng trường tụ tập không ít người, tiếng nói cười rộn rã, đều là những sinh viên cùng khoa của Hà Nhiên. Họ tay xách nách mang cực nhiều đồ, chẳng bù cho cô chỉ đeo một cái ba lô cỡ lớn.
Giáo sư phụ trách lần này đổi thành một người đàn ông, ông mắng bọn họ một trận vì đã dặn dò họ còn phải leo núi, vậy mà bây giờ có vài người kéo vali đi thì không biết lúc đó leo kiểu gì. Chờ giảng đạo xong, mọi người lần lượt lên xe theo thứ tự rồi khởi hành. Hà Nhiên sợ say xe nên tựa đầu vào cửa kính ngủ một giấc ngon lành, chờ cô tỉnh dậy đã nhìn thấy một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-cau-dan/1183529/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.