Ba người bạn của lão Dương thấy ông ta bị lôi đi mà không phản ứng gì, chỉ biết đứng tại chỗ nhìn nhau. Họ không dám tiến tới, bởi nhìn con chuột trên bắp tay của người đàn ông kia thật sự khiến người ta run rẩy. Nó phải to cỡ bắp đùi họ, bị đấm một cái chắc có lẽ đến cả cha mẹ họ cũng không nhận ra con mình. Tuy vậy, sau vài câu thảo luận, họ vẫn quyết định đi theo để đề phòng bất trắc.
Trong quán ăn phút chốc chìm vào yên lặng, Hà Nhiên khóc thút thít mãi vẫn chưa dừng được. Càng có người quan tâm, cô càng thấy bản thân yếu ớt cần chở che.
Tiếng nấc nghẹn của cô làm Nam Cung Lân khó mà buông tay ra được, anh dỗ dành mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại.
Trần Dự đã và đang trấn an các vị khách khác đồng thời gọi người tới dọn dẹp xung quanh. Khi nhìn thấy Hà Nhiên nép mình trong vòng tay của người con trai cao lớn, lịch lãm kia, cậu có hơi xấu hổ. Bây giờ tách họ ra có phải vô duyên quá không?
Cũng may, còn chưa chờ Trần Dự lên tiếng, Nam Cung Lân đã chủ động dừng việc ôm ấp lại. Anh đưa tay lau nước mắt cho Hà Nhiên, thấy mặt mũi cô đỏ bừng bừng thì xót hết cả ruột gan:
“Đã ổn hơn chưa?”
Hà Nhiên gật gật đầu, hít hít mũi. Cô khóc dây hết cả nước mắt lên áo anh rồi! Dường như chỉ có mình cô chú ý tới chuyện làm bẩn áo anh, anh cười xoa nhẹ tóc cô:
“Khóc xong rồi thì vào nhà vệ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-cau-dan/1183507/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.