Trước đó Chu Viễn Kỳ đang làm việc ở một nơi khác khá xa nhà, rồi đột nhiên nhận được lời mời của một người tên Nam Cung Lân, nói là muốn nhờ hắn về làm chủ nhiệm ở trạm thú y này, lương thì khá hậu hĩnh. Hắn còn nghi ngờ người ta lừa đảo, bởi đột nhiên sao lại có chuyện tốt như thế rơi lên đầu mình, cho đến khi giấy trắng mực đen đưa tới, để hắn ký hợp đồng thì hắn mới vội vàng cầm bút lên, đồng ý ngay và luôn.
Một tuần sau khi nhận được lời mời kia, phòng khám đã sẵn sàng đi vào hoạt động. Ở nơi này, Chu Viễn Kỳ đứng trên tất cả mọi người, chỉ dưới cậu sinh viên đang còn chưa ra trường là Nam Cung Lân.
Ai cũng nghĩ Chu Viễn Kỳ giàu có, là chủ sở hữu của phòng khám, nhưng sự thật không phải thế, hắn cũng làm công ăn lương như người khác mà thôi.
Chu Viễn Kỳ cảm thấy Nam Cung Lân chắc chắn là con nhà giàu, còn đang đi học đã dư tiền mở tiệm thú y thế này, không phải thế thì sao nữa? Hắn biết thừa, lại không dám đi nói lung tung, cứ an phận làm việc của mình.
Nam Cung Lân tháo bao tay ra, đi về phía cổng và đưa ánh mắt nhìn về mấy chữ “Trạm Cứu Trợ Động Vật 41” ở bên cạnh, ý cười bên môi càng đậm.
…
Hà Nhiên đưa bé mèo trở về trạm, trên tay còn cầm theo ít thuốc bổ cho bé cưng.
Giờ cơm, tâm trạng cô phơi phới khoe với mọi người:
“Hôm nay tớ mới gặp anh bác sĩ ở phòng khám bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-cau-dan/1183475/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.