"Tô Thiên Nhi! Rốt cuộc cô có dây thần kinh vận động không thế!?"
"Cậu cứ từ từ, làm gì dữ vậy?"
Sau khoảng gần một giờ tập bơi cho tôi, cuối cùng, Nguyệt Thiên Dạ đành chấp nhận bỏ cuộc. Hắn nhìn tôi giống như một sinh vật lạ, đáy mắt tràn ngập sự khinh bỉ làm tôi phát bực.
Gì chứ? Chỉ là tôi không biết bơi thôi mà? Sao phải tỏ thái độ với nhau như thế!?
"Chỉ có một động tác đơn giản thôi mà nãy giờ cô làm mãi không xong, bảo tôi từ từ thế nào đây? Khan cả họng rồi! Tô Thiên Nhi, cô cố ý đúng không?"
"Tôi thèm vào!"
"Cô..."
"Em gái ơi! Để anh dạy bơi cho này!"
Nguyệt Thiên Dạ muốn nói gì đó, nhưng tiếng huýt sáo và một giọng nói cất lên đã cắt ngang lời hắn. Chúng tôi cùng quay sang hướng phát ra âm thanh, là một nhóm hai chàng trai trẻ. Trông họ chắc chỉ tầm hơn hai mươi một chút.
"Em gái! Đi với anh này! Bỏ thằng đó đi!" Một trong hai người đó lại lên tiếng, giống như sợ tôi chưa nghe rõ họ vừa nói gì. Giọng điệu của anh ta vô cùng cợt nhả làm tôi cảm thấy bài xích vô cùng.
Mà khoan! Sao bình thường nghe Nguyệt Thiên Dạ nói bằng giọng như vậy tôi lại thấy chẳng có gì, thế mà giờ tự dưng thấy ghê thế nhỉ? Chắc tôi bị khùng rồi!
Cơ mà còn chưa kịp tức thì Nguyệt Thiên Dạ đã lên tiếng thay tôi: "Hơ hơ, xin lỗi nhé, nhưng tôi nghĩ cả nhan sắc lẫn năng lực của tôi đủ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-buoc-vao-tim-em/3438491/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.