Chương trước
Chương sau
Edit: Tan Tier

Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo, Thuyền Trưởng Thuyền Lá

***

Từ Lỗ Thành xuất phát đến nay đã là ngày thứ năm, Tôn Diệu Quang rốt cuộc cũng có một chiếc xe ngựa thoải mái cho riêng mình.

Bởi vì tối hôm qua tắm xong hắn mặt dày cố ý cho vị tướng quân kia nhìn thấy vệt hồng ngân ở bên trong đùi, chỗ nghiêm trọng nhất ở tại nơi đó còn bị trầy da.

"Ngươi xem đi, chỗ này rất đau."

Trên mặt tướng quân lập tức xuất hiện một mảng hồng nhạt, kéo tấm chăn phủ lại lên đùi hắn, đáp lại, "Ta thấy rồi."

Y cũng không nói sẽ dùng chăn bọc hắn quăng ra ngoài, Tôn Diệu Quang được voi đòi tiên, hắn lập tức thò bàn tay của mình vào bên trong chăn sờ sờ chân Nam Vinh Kỳ, "Ta nhìn thử xem ngươi có bị thương chút nào hay không?"

"Ngươi ——" Nam Vinh Kỳ nhanh chóng bắt lấy tay hắn, thuận thế đè hắn xuống giường.

"A a a —— Đau quá đi!" Tôn Diệu Quang cảm giác được cổ tay của mình như sắp bị người bóp nát, trong mắt nhất thời bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, thủy quang tiên diễm bỗng nhiên lưu chuyển, khóe mắt có hơi ửng hồng càng hiện ra dáng dấp yêu nghiệt, "Ta sai rồi, ta không dám làm thế nữa!"

Nam Vinh Kỳ lúc này mới buông lỏng tay ra, "Không nên lộn xộn."

Tôn Diệu Quang bị vũ lực áp chế, đành phải đàng hoàng nghe theo lời y.

Nhưng trong lòng hắn lúc này vẫn lén lút nhớ thương bộ vị trọng yếu giữa hai chân Nam Vinh Kỳ.

——————————————

Nam Vinh Kỳ còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng chuyện bạn gái mình trong miệng người khác đến tột cùng là như thế nào, đài phát thanh ở sân bay lúc này vang lên tiếng thông báo, y đành phải cất điện thoại di động đi, theo những hành khách cùng chuyến bay đi check vé.

Chuyện này trong mắt Cố Nại lại chính là ngầm thừa nhận.

Ngay cả La Hân Nhiên cũng không hề nghĩ tới, trong suốt hai ngày vừa qua, Nam Vinh Kỳ không có lấy một chút phản ứng. Cũng chính vì thế mà cơ hồ tất cả mọi người nghĩ rằng cô chính là bạn gái của Nam Vinh Kỳ.

La Hân Nhiên dĩ nhiên không thể tưởng tượng được cái tình huống không sáng tỏ này chẳng qua là do người duy nhất có khả năng phản bác đã bị cậu ruột tịch thu điện thoại.

Cô nàng đang đắc chí lắm, Weibo của mình từ con số mấy chục lượt bình luận liền tăng vọt nhanh chóng thành mấy trăm lượt bình luận, thậm chí đến cả hơn một ngàn, tất cả mọi người bình luận đều kêu đáng yêu.

Bọn họ liên tục hỏi cô cảm thấy thế nào khi bạn trai của mình là fan cuồng một nam minh tinh khác. Lúc đầu, cô cẩn thận không dám trả lời, cho đến ngày thứ ba, cô mới up lên bài mới trên Weibo.

Củ Cải Đỏ: Nhan sắc cao mới là chính nghĩa, mị nhẫn! [buông tay]

Weibo vừa đăng, cư dân mạng lúc này càng trở nên phấn khích hơn nữa, ngay cả mấy fan đối với đoạn tình cảm hâm mộ ghen tị hận này cũng cân bằng trở lại.

【 Ha ha ha ha, tức đến nổi muốn nổ tung rồi, nhìn mặt mà xem, nhịn! 】

【 Cố nhà tôi rất là tốt luôn đó, cô cũng có thể chuyển sang thành fan là được này, hai vợ chồng cùng nhau theo đuổi một thần tượng... Muahaha 】

【 Nhiều lời muốn hỏi thăm một chút, muốn kiếm bạn trai đến đâu thì nhận được? 】

Lặng lẽ dòm màn hình, Cố Nại ném di động qua một bên. Hắn cũng không biết bản thân mình đến cùng bị làm sao nữa, chỉ là cảm thấy rất khó chịu.

Vô cùng khó chịu.

"Hồng Ảnh!"

Trợ lý Mao Mao vội chạy tới, "Chị Ảnh đang đi vệ sinh, sao vậy ạ?"

Cố Nại nhìn cô một cái, giọng nói cũng dịu lại hai phần, "Không có chuyện gì... khi nào mới đến lượt diễn của tôi vậy?"

"Phải đợi đến khi thời tiết tốt hơn một chút đã, có thể là sẽ đến trưa."

"Tôi biết rồi."

Cố Nại là loại tâm tình khó đoán thích nổi giận, nhưng mọi người đều biết cậu là được yêu riết hóa kiêu, chỉ đối với những người thân thiết bên cạnh mới phát cáu, ví dụ như người coi cậu như con trai - Hồng Ảnh.

Một lát sau, Hồng Ảnh quay lại, khuôn mặt Cố Nại trong nháy mắt liền chìm xuống, Hồng Ảnh nhìn thấy không ổn, vội quay đầu rời đi.

"Hồng Ảnh ——"

Cái giọng điệu này hệt như đang gọi mẹ, Hồng Ảnh cũng bất đắc dĩ đáp, "Có chuyện gì?"

"Tôi không thoải mái ~"

Hắn vừa nói mình không thoải mái, Hồng Ảnh vội vã đi tới, "Chỗ nào không thoải mái? Có phải là bị đau bụng rồi không? Ai bảo mới sáng ra cậu đã uống sữa lạnh!"

Cố Nại ngã nằm xuống ghế, "Cả người đâu cũng không thoải mái."

Vâng, đây chính là Cố Nại khi tức giận đang tìm cảm giác tồn tại.

...
Nam Vinh Kỳ ngồi trên máy bay gần bốn tiếng đồng hồ, toàn bộ hành trình đều nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, đầu y cũng không hề động đậy chút nào.

Một người phụ nữ trung niên ngồi ngay bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt y như vậy nên lo lắng hỏi thăm, "Cậu gì ơi, cậu không sao chứ?"

Y vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng, "Không có chuyện gì."

Điều này thực sự không giống như là không có chuyện gì.

Cho dù đã chấp nhận nguyên tắc hoạt động của máy bay, Nam Vinh Kỳ vẫn cứ cảm thấy khó lòng tin nổi.

Y thật sự đang ở trên không trung, trên tầng mây luôn!

Không biết y có cơ hội được ngồi phi thuyền vũ trụ không.

Giờ khắc này, Nam Vinh Kỳ đã ba ngàn tuổi bỗng có một mộng tưởng vĩ đại.

Sau khi xuống khỏi máy bay, người được Vương Thanh Việt sắp xếp từ trước chờ đón y giơ cao tấm bảng Vinh Kỳ vẫy y. Nam Vinh Kỳ đi lại phía người đó, người kia hết sức ân cần, "Anh chính là em trai của Vương tổng đúng không!"

Nam Vinh Kỳ gật đầu cười.

"Anh cứ gọi tôi là Tiểu Lưu được rồi, đi máy bay rất mệt phải không, muốn tìm chỗ ăn chút gì trước hay là trực tiếp tới studio?"

"Tới phim trường luôn đi."

Trông bình tĩnh thế thôi chứ Nam Vinh Kỳ đã sớm vội vã không chờ nổi rồi.

Trong lúc ngồi xe đến phim trường, Nam Vinh Kỳ lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là có rất nhiều dấu chấm nhỏ màu đỏ, chi chít đến tận 999+ lận.

【 Sao lại không up Weibo hả! Giá trị nhan sắc này không selfie mấy tấm up Weibo quả thực lãng phí quá đi! 】

【 A a a a! Đẹp trai quá đi! Mà sao hai hôm nay không thấy cô cháu gái up bài mới nào vậy?. 】

【 Mị sâu sắc nghi ngờ, thanh niên này đã bị bạn gái dạy dỗ rồi! 】

【 Ha ha ha, hôm nay trên livestream Củ Cải Đỏ còn nói lượng follow của người nào đó nhiều hơn của bả làm bả rất là tức giận nghen. 】

Ba chữ Củ Cải Đỏ này thành công thu hút sự chú ý của Nam Vinh Kỳ. Y bỗng nhiên nghĩ đến cô gái muốn follow chéo với mình vào sáng hôm đó.

Nhất thời đầu óc Nam Vinh Kỳ quay quay.

Nếu như có Úc Vũ Hủy ở đây, cô sẽ giải thích một cách chuẩn xác cho y biết như thế nào là tự mình lăng xê.

Vì muốn ngó thử Weibo của Củ Cái Đỏ một chút, thế là y mở phần Follow ra, kết quả là ngón tay không khống chế được mà tiến vào Weibo của Cố Nại.

Cố Nại: Lão Vạn, anh không cần phải tập thể hình làm gì, dù sao tất cả mọi người cũng tầm một trăm cân* thôi. //@Vạn Lỗi: Cơm nước của Cuối Tuần rất tuyệt, thật hết cách, đành phải gắng mà tập thể hình thôi [Cố lên]

*Bên đó là 100kg, bên mình có 50kg thôi nha.:v

【 Ha ha ha ha, bạn vong niên* thật đáng yêu! 】

*Bạn vong niên: Người bạn chênh lệch tuổi tác với mình

【 OS Lão Vạn: Tui vừa vặn hai trăm cân đây 】

【 Bị quan tâm thế hẳn tâm tình lão Vạn cũng không hề vui vẻ gì [buông tay]】

【 Lão Vạn sờ lên nguyên một khối mỡ bụng trên người mình cười không thèm nói.】

Nam Vinh Kỳ cong môi coi bình luận bên dưới. Tiểu Lưu đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu nhìn y, trêu chọc: "Đang nói chuyện cùng bạn gái phải không?"

Một câu nói này lập tức kéo Nam Vinh Kỳ đang mải mê đọc bình luận kéo về thực tại, "Tôi chưa có bạn gái, tại sao tất cả mọi người lại cho rằng tôi có bạn gái?"

"Hở?" Tiểu Lưu hơi hơi sửng sốt. Làm một nhân viên trong đoàn phim, cũng coi như là một phần tử trong giới, ngày thường cậu cũng chú ý mấy vụ trên mạng. Mấy video của Nam Vinh Kỳ cậu cũng đã từng xem qua, cảm thấy rất cool nên cũng hơi để ý chuyện của y chút, "Không phải cô gái tên Củ Cải Đỏ kia là bạn gái của anh sao?"

Lúc này Nam Vinh Kỳ mới mở Weibo của La Hân Nhiên ra, thấy được một tấm hình chụp trộm y.

...

Nếu lúc này còn không biết là có chuyện gì đang xảy ra thì y hẳn là một thằng cực ngu rồi.

Gọn gàng linh hoạt đóng lại Weibo của La Hân Nhiên, Nam Vinh Kỳ đăng một dòng trạng thái lên trên Weibo.

Nam Vinh Kỳ: Không có bạn gái, chỉ thích Cố Nại.

Sau khi up Weibo xong, Nam Vinh Kỳ trực tiếp tắt luôn điện thoại di động, dời tầm nhìn đến khung cảnh bên ngoài cửa xe, "Còn bao lâu nữa thì tới?"

"Sắp rồi, ở ngay phía trước."

Nam Vinh Kỳ nhìn về phía trước, sáu chữ Cơ sở truyền hình Hải Thành màu đỏ bắt mắt tự động đập thẳng vào mắt, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng dần trở nên kỳ quái.

"Được rồi bác tài, làm ơn cho bọn cháu xuống ở đây."

Nam Vinh Kỳ gần như ngây ngốc chớp chớp mắt nhìn khối kiến trúc đồ sộ thời Chiến quốc phía xa. Còn không kịp lấy lại tinh thần, y đã bị Tiểu Lưu kéo đi, dẫn tới khu vực dân quốc.

Không giống với cảnh tượng dân quốc đẹp đẽ gọn gàng trong TV, trường quay lúc này vô cũng hỗn loạn, người mặc trang phục kì quặc ở khắp mọi nơi, bên kia còn có thêm mấy người đàn ông mặc quân trang dân quốc, đang ngồi vây lại thành một vòng tròn chơi bài.

"Ở ngay phía trước đó, đi thôi. Nhân lúc Cố Nại đang đợi diễn, anh qua chào hỏi một cái. Tuy nhiên anh cũng phải chuẩn bị tâm lí một chút, trong trường hợp này cậu ấy chưa chắc sẽ để ý đến anh đâu."

Lần này Nam Vinh Kỳ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Cố Nại, hắn nửa nằm trên ghế, tay cầm điện thoại, hình như đang cười rất vui.

"Cố Nại."

Nghe được âm thanh này, tay Cố Nại run lên một cái, điện thoại di động mém chút nữa là rơi thẳng vào mặt.

Đang rình trộm Weibo của fan, lại bị fan bắt tại chỗ sẽ là cái cảm giác như thế nào?

Hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi màu xanh nhạt, cổ tay áo được kéo hờ hững đến khuỷu tay, trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ đơn giản nhỏ gọn, các đốt ngón tay thẳng dài tinh tế, sạch sẽ mượt mà như tỏa ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Cố Nại chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, Nam Vinh Kỳ lúc này đang đội một cái mũ lưỡi trai, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía mình, trong mắt hiện lên sự thâm tình trìu mến như mọi khi.

...

"Anh... anh làm sao lại ở đây?" Vừa nãy, Cố Nại còn đang xem dòng trạng thái Nam Vinh Kỳ mới cập nhật trên Weibo, nhưng giây tiếp theo đã thấy ngay người thật xuất hiện trước mặt mình.

Cũng không thể trách hắn giật mình đến nói lắp.

"Tôi tới đây... để làm ít chuyện, thuận tiện ghé thăm cậu một chút, như vậy cũng sẽ không phiền gì đến cậu chứ?" Thông qua kinh nghiệm quá khứ, Nam Vinh Kỳ cũng không quá thành thực mà nói ra miệng mục đính chính đến đây. Vì muốn tăng độ tin cậy trong lời nói của mình, Nam Vinh Kỳ lập tức bổ sung thêm một câu, "Tôi sẽ đi ngay lập tức, sẽ không làm ảnh hưởng gì đến quá trình làm việc của cậu."

Tiểu Lưu vì thế mà choáng váng.

Tình yêu đích thực nè! Mượn quan hệ với Vương Thanh Việt, ngồi máy bay tận bốn tiếng đồng hồ chỉ để nhìn qua một cái rồi đi.

Cố Nại cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhấn xuống nút khóa màn hình điện thoại một cái, "Không phiền đâu..."

Đối diện với vị fan nam kì lạ này, Cố Nại luôn cảm thấy vô cùng khó xử.

"Cô ta không phải là bạn gái của tôi."

Có lẽ người khác lúc nghe được câu nói này sẽ cảm thấy không hiểu đầu đuôi mô tê gì, nhưng Cố Nại thì lại rất rõ ràng, hắn ngồi dậy mím mím môi, duy trì hình tượng cao lãnh của chính mình, "Ồ."

Hồng Ảnh có từng nói qua, hình tượng đã thiết lập không thể phá, sẽ mất fans.

Sau đó, bầu không khí nhanh chóng rơi vào sự lúng túng xấu hổ.

Cũng may là, trước khi Nam Vinh Kỳ tới đây đã suy nghĩ kỹ rồi.

"Tôi có thể cùng cậu chụp chung một tấm ảnh hay không?"

Cố Nại thận trọng gật gật đầu đáp, "Có thể."

Nam Vinh Kỳ cười cười lấy điện thoại ra, y đi tới bên cạnh Cố Nại, vịn ghế quỳ một gối xuống đất, sau đó tiến khuôn mặt của mình lại gần với điện thoại một chút. Người đẹp trai chỉ cần tùy tiện chụp một tấm cũng đều đẹp, nhưng mà Nam Vinh Kỳ nhìn màn hình di động chiếu ra hai cái mặt mơ hồ trong lòng cũng không có cảm giác gì lớn.

Nhưng Cố Nại thì ngược lại, bình thường chụp ảnh cho dù góc nào cũng thấy chính mình rất đẹp trai, đủ để áp đảo mọi người. Nhưng hôm nay lại khác, hắn có chút không hài lòng với tạo hình của mình, vì thế vội lên tiếng với con người định chỉ chụp một tấm rồi cất điện thoại kia, "Khoan đã!"

Nam Vinh Kỳ nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa ý cười sâu đậm, "Làm sao vậy?"

Cố Nại sau khi nhấc chân chỉnh trang lại tư thế, sửa soạn lại quần áo, lúc này mới ung dung thong thả nói, "Chúng ta cùng chụp lại một tấm khác đi."

"Ừm." Tấm ảnh mới này so sánh với tấm trước đó, sự khác biệt duy nhất chính là nụ cười trên gương mặt Nam Vinh Kỳ càng xán lạn hơn thấy rõ.

"Bộ phim này tổ làm phim không cho phép lộ thông tin ra bên ngoài, nếu anh muốn đăng lên Weilbo, anh phải tô mờ phần quần áo một chút." Chụp ảnh xong Cố Nại mới nhớ tới, mặc diễn phục cùng fans chụp ảnh thật sự không tốt lắm.

Nam Vinh Kỳ không có ý định đăng tải tấm ảnh này lên Weibo, từ khi có Wechat của Cố Nại, hứng thú của y đối với weibo đã dần phai nhạt. Hai ba ngày khi rảnh rỗi y mới mở ra liếc mắt qua một chút, tuy nhiên nếu như Cố Nại đã nói như vậy thì y cũng gật đầu đồng ý. Sau đó y duy trì tư thế vừa mới chụp ảnh, lấy ra từ trong túi áo một chiếc đồng hồ đeo tay, đưa qua cho Cố Nại đang ngồi trên ghế, "Tặng cậu."

Quần chúng đang ăn dưa bên cạnh lập tức nhao nhao nhìn lại.

Tư thế này, trông có giống cầu hôn không cơ chứ?!

Tác giả có lời muốn nói:

Tui sắp chết rồi đây, mười ngàn chữ phải viết hơn mười tiếng đồng hồ đó, các người có tin không? Khiến tui đau lòng nhất chính là, mấy người còn nói nó ngắn! Nó ngắn!

Tui hiểu rồi, dù tui có JJRW* cũng không thỏa mãn được nhu cầu của mấy papa kim chủ, hu hu hu

*JJRW là tinh tẫn nhân vong nhé:)))

Thuyền Trưởng Thuyền Lá: Xin lỗi vì đã để cả nhà phải đợi lâu vậy.:v Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nghen ~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.