Tạ Duẫn Ninh vẫn đang suy nghĩ vấn đề của chính mình. 
Thẳng đến khi tiếng nói của Tạ Diệc Đông vang lên: “Đến rồi.” 
Tạ Duẫn Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy được chiếc xe mình đang ngồi đang chầm chậm lái vào sân. 
Hoa quế hoa sen nở cả vườn đầy náo nhiệt, được người làm vườn sắp đặt ở vị trí vô cùng đẹp, chen chúc dày đặt lại không chật chội, chỉ thấy cả vườn đầy hoa. 
“Hoa nở thật đẹp.” Tạ Duẫn Ninh nhịn không được mà nói thầm một câu như vậy. 
Nếu như, người cũng có thể giống như thực vật, chỉ biết sinh trưởng, không có dục vọng gì khác thì tốt rồi. 
Tạ Diệc Đông liếc y một cái, dừng xe lại, không nói lời nào. 
Tạ Duẫn Ninh lấy cặp xuống xe nói cám ơn, nhìn khuôn mặt nghiêng của Tạ Diệc Đông nhã nhặn tuấn mỹ, đột nhiên ma xui quỷ khiến mà nói: “…Anh có muốn vào ngồi một chút hay không?” Nói xong thì lập tức hối hận. 
Thật ngốc a! 
Tạ Duẫn Ninh có thể nói như vậy với Tạ Diệc Đông sao? Chính mình không có đầu óc hay sao? 
Tạ Diệc Đông nhìn thoáng qua Tạ Duẫn Ninh, đột nhiên lộ ra một biểu tình như cười mà không cười. 
Tạ Duẫn Ninh thật sự muốn tát vào cái miệng rộng của mình. 
“…Tôi vào, mẹ cậu có nói gì không?” Tạ Diệc Đông thong thả ung dung hỏi. 
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Tạ Diệc Đông nói: “Bà ấy rất ít khi trở về.” Ý của Tạ Diệc Đông là muốn vào sao? 
Tạ Diệc Đông hơi mím môi, giơ tay lên nhìn vào đồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-y-co-hanh/47301/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.