Lung lay lắc lư từ quán bar đi ra.
Gió lạnh thổi vào mặt làm cho người ta tỉnh táo hơn.
“Này, em cẩn thận một chút.” Chàng trai lái xe bên cạnh chầm chậm theo Hạ Ninh đang lảo đảo đi trên vỉa hè, “Nếu không thì lên xe đi.”
“…Không cần.” Hạ Ninh nhỏ giọng líu ríu, “Em muốn ra biển xem mặt trời mọc…”
“Em tính đi bộ ra đó sao?” Chàng trai cười khổ, “Ở đây cách bờ biển gần nhất ít nhất phải 30 phút đi xe đó…”
“Bờ biển…” Hạ Ninh không để ý đến sự phàn nàn của chàng trai, cứ thế mà đi về phía trước.
“Này này…” Chàng trai không ngăn được hắn, đành phải bất đắt dĩ mà lái xe theo đằng sau: “… Em đây là vừa nghĩ ra thói xấu gì a!”
Sắp bình minh đường phố có một sự buồn chán và mất mác sau sự phồn hoa.
Đèn neon đã không còn nhấp nháy, dòng người náo nhiệt đã tản đi, vài người thưa thớt đi dạo trên đường không mục đích — Trong đó bao gồm Hạ Ninh.
Vòng qua con phố này, lại qua một cái ngã tư.
Lúc đi qua một dãy nhà cao nhất của thành phố này, Hạ Ninh đột nhiên không có báo trước mà dừng lại bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn lên ánh đèn nhàn nhạt của tầng cao nhất.
“Tiểu Ninh?” Chàng trai đã xuống xe, đi đến đỡ lấy hắn.
“…Cao như vậy, giống như…” Hạ Ninh vừa lên tiếng liền toả ra mùi rượu: “…Giống như mặt trời…”
“…Đúng đúng đúng…” Chàng trai dở khóc dở cười, đây còn phải nói sau, toà nhà này đúng là toà nhà cao nhất của thành phố, coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-y-co-hanh/47295/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.