Tạ Duẫn Ninh bị doạ cho nhảy dựng.
Bàn tay đang nắm lấy chỗ đó của chính mình hơi dùng lực.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị Tạ Diệc Đông doạ như vậy, chẳng những không có mềm xuống, ngược lại càng kích động hơn.
Tạ Duẫn Ninh khóc không ra nước mắt.
Sao lại như thế chứ? Bình thường cũng không bị kích thích như vậy a!
Lẽ nào là, là bởi vì cuối cùng cũng muốn bạo phát? Bị bổ này bổ nọ lâu như vậy, thân thể không có cách nào nhẫn nại nữa sao?
Đừng a, nếu như bị Tạ Diệc Đông thấy được tôi làm sao mà sống a!
Tạ Duẫn Ninh vừa buồn bực trong lòng, vừa không tự chủ mà xê dịch sang bên cạnh.
Bước chân của Tạ Diệc Đông từ từ tới gần, sau đó bên cạnh nhẹ nhàng lún xuống một chút, chăn bị xốc lên một góc, tiếp theo là nhẹ nhàng giật giật, có vật nặng đè lên phần nệm bên cạnh.
Tạ Duẫn Ninh biết là Tạ Diệc Đông lên giường.
Cứng đờ mà nằm nghiêng.
Tạ Diệc Đông tắt đèn, sau đó tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má của Tạ Duẫn Ninh: “Ngủ ngon.” Nhỏ giọng nói.
Sau đó dựa theo thường lệ, đem Tạ Duẫn Ninh lật qua, ôm lấy.
Tạ Duẫn Ninh theo bản năng mà dịch dịch về phía sau — Nếu như không giữ một khoảng cách, chính mình chỗ đó sẽ chỉa vào Tạ Diệc Đông!
Tạ Diệc Đông đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ cười: “Sao còn chưa ngủ?” Vươn tay nhéo cánh tay của Tạ Duẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-y-co-hanh/2102196/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.